80s toys - Atari. I still have
Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328750

Bình chọn: 9.00/10/875 lượt.

o Tầng đầu đầy mồ hôi, nếu mấy tấm ảnh này truyền ra ngoài, đối với công ty quả thực là đả kích trí mạng.

“Tôi sẽ không cho ngài, nhưng tôi có thể cam đoan những tấm ảnh này sẽ không truyền ra ngoài, chỉ cần ngài đừng tiếp tục đem mấy đồng nát sắt vụn này gạt tôi nữa.” Côn Sơn có thể dễ nói chuyện, cũng có thể khó thỏa thuận, cái này quyết định bởi thái độ của đối phương.

Cao Tầng thấy hắn như thế, ngẫm lại kỳ thật cũng không phải không thể cho hắn thuê máy bay tốt, công ty vẫn còn rất nhiều máy bay tốt, hắn vốn tưởng rằng người Trung Quốc là ma bệnh Đông Á dễ bắt nạt, bán cho hắn mấy thứ cũ nát, hắn cũng sẽ không biết rõ, không có nghĩ đến Lục Côn Sơn này lại giảo hoạt như thế, dẫn theo con mãnh thú đến thử máy bay của hắn.

Xem ra chỉ có thể lấy lòng hắn thôi, Cao Tầng mặt đen lên đưa bọn họ đến một chiếc máy bay trước mặt; “Máy bay này như thế nào?”

“Bảo Châu ném vài miếng bánh bích quy thử đi!”

Không đợi Bảo Châu ném bánh bích quy, vị Cao Tầng kia không biết là vì lo lắng, hay nguyên nhân gì, đột nhiên lại thay đổi một máy bay khác, Côn Sơn rất hài lòng, chiếc máy bay này so với chiếc kia càng đẹp mắt, chế tác thoạt nhìn tỉ mỉ hơn, đặc biệt là Tiểu Hoàng ở phía trên nhảy vài cái, máy bay vẫn không tổn hao gì, hắn raats hài lòng: “Chính là chiếc này!”

“Tiền thuê hàng năm là 100 vạn.”

“Quá đắc, 60 vạn tôi sẽ thuê.”

“Không được, 90 vạn!”

“60 vạn.” Côn Sơn kiên trì nói.

“80 vạn, không thể ít hơn nữa!” Cao Tầng cùng Côn Sơn cò kèo mặt đỏ tới mang tai.

“60 vạn, không được thì tôi đi.”

“Cậu đi thì đi.” Cao Tầng nổi giận!

“Tôi đi sẽ lập tức phát mấy tấm ảnh này.”

“Thương lượng lại một chút!” Cao Tầng bất đắc dĩ kéo hắn lại.

Côn Sơn nói mệt mỏi, đổi cho Bảo Châu: “Để phu nhân của tôi bàn với ngài đi!”

Cao Tầng đánh giá tiểu nha đầu đang chơi vòng tay, nha đầu kia thoạt nhìn đần độn, tựa hồ rất dễ bị lừa, Cao Tầng nói: “Máy bay chúng tôi rất tốt! Cho nên giá cả hơi đắt một chút, nhưng vì gần đây buôn bán không tốt lắm, cho nên tôi tính giá tiện nghi cho các người, tôi chịu thiệt thòi một chút, cho cô thuê 80 vạn!”

Bảo Châu nghe hắn nói chịu thiệt, nghĩ thầm sao tôi có thể để ngài thiệt thòi, lắc đầu: “Không được!”

Cù thiếu cho rằng Bảo Châu biết đắt, phiên dịch lại: “Phu nhân nói không được!”

Cao Tầng suy nghĩ một lát nói: “Vậy 75 vạn a! 5 vạn kia xem như tôi tặng cô.”

Bảo Châu nghe xong, người ta không phải càng chịu thiệt sao?

Ông nội đã từng nói qua, không thể bắt nạt người khác, Bảo Châu lắc đầu, kiên định nói: “Kiên quyết không được!”

Cao Tầng nghe xong bắt đầu phát bực, tiện nghi như vậy còn không muốn, nếu không như vầy: “Lúc các người thuê, tôi có thể cho máy bay của các người đáp xuống sân bay của chúng tôi miễn phí. Như vậy đủ ưu đãi chưa?”

Bảo Châu nghe xong, buồn bực, đáp máy bay còn phải trả tiền sao? Xem cô là đồ ngốc? Trước kia cô để máy bay ở cửa nhà mình chưa bao giờ trả tiền a! Bảo Châu không biết là ưu đãi, lại lắc đầu.

Cao Tầng nghĩ một lát, lại gọi điện cho lãnh đạo tối cao nhất, cuối cùng làm ra một quyết định gian nan, theo như giá Côn Sơn nói: “60 vạn thì 60 vạn a!”

Bảo Châu nghe xong, vốn còn định lắc đầu, thế nhưng lại suy nghĩ người này ra giá càng ngày càng thấp, cô lại lắc đầu, có thể sẽ thấp hơn, nên miễn cưỡng gật đầu.

Động tác gật đầu này, quả thực làm cho người ở đây đều thở dài một hơi, Côn Sơn rất hài lòng cái giá này, Cao Tầng cảm giác mình thoát hiểm khỏi miệng hổ, vị phu nhân này so với chồng của cô còn khó đối phó hơn.

Bảo Châu cảm thấy người ta bán giá thấp, quyết định tặng hắn một lễ vật với tư cách đền bù tổn thất.

Cao Tầng nghe có lễ vật, cảm thấy cô gái Trung Quốc này rất lễ phép, hắn ôm ấp tâm tư chờ mong, chờ đợi một lát sau, một cái đĩa đựng kẹo hạt vừng xốp giòn được gói trong giấy dầu đưa đến trước mắt của hắn.

Cao Tầng rất giận, lễ vật nhỏ như vậy, quả thực là sỉ nhục hắn, Cao Tầng nói: “Lục phu nhân cô quá khách khí, về sau ngàn vạn lần đừng đưa lễ vật cho tôi nữa! Tôi không nhận nổi!”

“Được!” Bảo Châu nghe xong gật đầu, thật ra cô vốn muốn tặng luôn cái đĩa cho hắn, nhưng hắn đã không nhận nổi thì quên đi. Bảo Châu đem kẹo đưa cho hắn, rút cái đĩa về.

Cao Tầng tùy ý liếc nhìn một cái, rất nhanh bị cái đĩa kia hấp dẫn, bởi vì thích đồ cổ Trung Quốc, hắn đối với đồ sứ có chút nghiên cứu, đó là một cái đĩa màu cẩm vân có hoa mẫu đơn thời Đồng Trị năm ba, rất quý!

(Đồng Trị: niên hiệu vua Mục Tông, thời Thanh, Trung Quốc, 1862-1874)

Hắn rung động, muốn Bảo Châu bán cho hắn, lại sợ Bảo Châu chặt đẹp, vì vậy đối với Bảo Châu nói: “Lục phu nhân, tôi thích cái đĩa kia, tôi có thể lấy đồ đạc đổi với cô không?”

Bảo Châu vừa định đưa tới, Côn Sơn đối với Cao Tầng nói: “Cái đĩa kia không đáng tiền, làm sao không biết xấu hổ đem đổi với ngài?”

Côn Sơn nói rất đúng sự thật, kể từ khi biết chén đĩa trong nhà hắn là đồ cổ rất đáng tiền, hắn đã sai người đem tất cả cất đi, nhưng lại sợ Bảo Châu không vui, cho nên gọi người làm một bộ giống như vậy đặt ở trong nhà đựng đồ ăn cho Bảo Châu, cái này chính là một trong những cái đó.

Ca