
ã như thế, cha đưa cho con dâu một cái lễ gặp mặt cũng là lẽ đương nhiên.
Lục Côn Sơn vẫn cảm thấy quá quý trọng : “Không được.”
“Vi sư cũng coi như là một nửa cha của con, cha cho con dâu một cái lễ gặp mặt, như thế nào không được? Nhận lấy đi!” Mộc lão tiên sinh nói, có rảnh a! Về sau tìm một cơ hội gặp một lần! Ông nghe nói vợ Côn Sơn là đứa ngu đần, nhưng nhìn biểu tình của Côn Sơn, tuyệt không giống vậy, thấy Côn Sơn nhận, hỏi: “Vợ của con đối với con tốt chứ?”
“Bảo Châu đối với con thập phần săn sóc, nói ra không sợ sư phụ chê cười, con cảm thấy con là nhặt được bảo rồi.” Hắn cười rộ lên có chút xấu hổ, chủ yếu là nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể lấy được một người vợ đối với chính mình tốt như vậy, xinh đẹp không nói, tính cách hắn cũng rất thích, không giống như là những tiểu thư nhà giàu có tâm kế hoặc là ngang ngược kiêu ngạo điêu ngoa làm cho người ta chán ghét.
“Như vậy cũng tốt.” Với ông mà nói mấy đệ tử, đều giống như con của ông, vốn nghe nói đại tiểu thư Vạn gia là kẻ ngu, ông cũng âm thầm đáng tiếc cho đồ đệ, Côn Sơn tuy bây giờ bị người nói là kẻ bại hoại, nhưng đợi một thời gian nhất định có thể thành châu báu, lấy kẻ ngu có chút ủy khuất hắn rồi. Nhưng chỉ cần đồ đệ cao hứng, ông làm sư phó cũng cao hứng, kẻ đần thì kẻ đần a!
Lục Côn Sơn cáo biệt sư phó, cầm khối dương chi bạch ngọc nặng trịch đi về nhà, nghĩ thầm về sau có cơ hội nhất định sẽ để cho sư phó gặp Bảo Châu.
Khi Lục Côn Sơn về đến nhà quả thực không nhận ra đây là nhà mình, cửa hàng vốn trống rỗng giờ chứa đầy hàng hóa, một người phụ nhân trung niên ngồi ở trong quầy cửa hàng, thấy hắn tới, tưởng là khách đến mua vải, nghênh đón nói: “Vị tiên sinh này, tiểu điếm hôm nay còn chưa khai trương, không có mở cửa.”
Lục Côn Sơn nghe xong cười cười: “Bà là đầu bếp Bảo Châu mời tìm về đi!”
Thẩm mẹ gật gật đầu, cúi đầu suy nghĩ, rất nhanh ngẩng đầu lên, không có ý tứ mà nói: “Ngài là thiếu gia a! Thiếu nãi nãi có tấm lòng nhân hậu giúp tôi trả xong nợ, về sau tôi sẽ đi theo Thiếu nãi nãi, tuyệt không cô phụ ân tình của thiếu gia và Thiếu nãi nãi đối với tôi.”
Lục Côn Sơn cảm thấy bà trung thực an phận, rất vừa lòng, lại hỏi Bảo Châu: “Bảo Châu có phải vẫn còn ngủ trưa hay không?”
“Thiếu nãi nãi vừa mới ở trong phòng chơi, lão gia bên kia vừa rồi…” Thẩm mẹ trật tự rõ ràng nói lại chuyện vừa rồi ngũ thái thái gọi người tới.
Lục Côn Sơn nghe xong hướng trong phòng đi đến, về dâng trà hắn thực sự đã quên không còn một mảnh, vốn tưởng rằng ở trong cửa hàng, người trong nhà không có việc gì sẽ không nhắc tới, không cần cố ý đi qua dâng trà, liền đi chỗ sư phụ, hiện tại mới trở lại, có lẽ lão cha tính tình nóng nảy đã sớm ở nhà phát lửa giận thật lớn nha!
Tiến vào trong phòng không thấy Bảo Châu, Côn Sơn từ trong phòng đi ra, kiếm từng gian phòng, cũng may trong nhà cũng không nhiều phòng lắm, rất nhanh ở trong phòng bếp đã tìm được Bảo Châu đang ghé vào bên cạnh vạc nước để tay mình ngâm vào trong chum nước, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Trong nước mát, Bảo Châu nóng.” Khí trời oi bức làm người ta khó chịu, đi bộ còn không cảm thấy được, một khi dừng lại, đã cảm thấy quá nóng, trong nước làm cho đầu mát mẻ.
Thấy quần áo của cô đều đã bị ướt, Côn Sơn đành phải lôi kéo cô trở về phòng thay quần áo: “Đi đổi một quần áo, chúng ta tí nữa phải đi qua nhà lớn, em thích chơi nước, ngày mai mua cho em một bồn tắm Tây Dương lớn, mỗi ngày ngâm mình ở bên trong chơi.”
“Tốt!” Bảo Châu nghe xong rất vui vẻ trở về phòng thay đổi một thân quần áo sạch sẽ đi ra.
Thấy cổ áo của cô vẫn méo mó, Côn Sơn thở dài một hơi đi qua muốn giúp cô sửa sang lại, ai ngờ Bảo Châu đột nhiên quay người trở về phòng cầm hai viên kẹo đường đi ra, cho hắn một viên, chính mình một viên: “Côn Sơn, cho anh ăn.”
“Bảo Châu nghe lời, chính mình ăn.” Côn Sơn lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười giúp cô sửa cổ áo, hắn ở nơi nào cưới vợ, rõ ràng là nuôi một hài tử.
Hắn không cần, tất cả đều của cô, Bảo Châu vui vẻ đem giấy gói kẹo xé mở, cho hai viên kẹo nhét vào trong miệng, cười đến thỏa mãn.
Lục gia cách tiểu phố cũng không phải rất xa, đi bộ nửa giờ là đến, Tiểu Đông cầm hộp cơm đi theo phía sau, từ nhỏ Bảo Châu ở nông thôn quen lỗ mãng rồi, đi đường rất nhanh, Lục Côn Sơn tập võ cũng không kém, hai người bọn họ đi rất nhẹ nhàng, Tiểu Đông đi theo phía sau hồi tưởng lại hai ngày trước lúc đại sư nhìn thấy Thiếu gia và Thiếu nãi nãi hợp chữ bát (八) đã nói một câu trời đất tạo nên một đôi, cái này quả nhiên là trời đất tạo nên một đôi ah! Đi đường đều đồng dạng nhanh, hại Tiểu Đông hắn thật mệt mỏi, như thế nào đều theo không kịp…
Đến Lục gia, người Lục gia bưng trà ra, may mắn Côn Sơn ở trên đường đã nói qua dâng trà như thế nào, Bảo Châu dâng trà lên, làm theo khuôn mẫu quỳ xuống đối với Lục lão gia đem trà đưa tới nói: “Công công uống trà.”
“Tốt.” Lục lão gia tử đối với tiểu con dâu này, rất vừa lòng, về sau về nhà hỏi qua con trai trưởng, biết con trai trưởng cũng không có tâm tư kia, nghĩ thầm may mắn chính mình không có đem bọn họ gom góp thành một đôi,