
ghĩ lui, giống như có chút thiệt thòi.
Nhưng ai kêu có người dám khi dễ Thiếu phu nhân nhà hắn a?
Khi dễ Thiếu phu nhân nhà hắn, quả thực chính là gây khó dễ với hắn!
Làm việc thiện, Côn Sơn không lời chối từ, cha của hắn cũng thế, nghe nói hắn muốn dẫn Bảo Châu tham dự tiệc từ thiện, Lục lão gia rất hào phóng cầm một kiện đồ cổ mà ông cho rằng cũng không tệ lắm đưa cho Lục Côn Sơn cầm lấy đi đấu giá, lúc Côn Sơn đem đồ vật ra đấu giá, dưới đài còn có người đang nghị luận Bảo Châu không biết chữ.
Đợi thời điểm vật đấu giá của Cù thiếu mang đến, mọi người cảm thấy buồn cười, Tam Tự kinh cũng mang lên, cái đồ chơi cho con nít kia cũng dám lấy ra. Quả nhiên là hiện tại xuống cấp rồi, ngay cả thứ tốt cũng không có, cười chết người ta.
Kết quả chuyên gia xem xét, nói là triều đại XX, chính trị gia XX, bản chép tay của văn học gia, dưới đài lập tức an tĩnh, vật kia lập tức làm tăng giá trị con người lên gấp trăm lần, có hay không?
Dưới đài người có uy tín danh tiếng, nhìn thấy bản Tam Tự kinh, tựa hồ cũng có chút hứng thú, đang muốn chụp ảnh, Cù thiếu làm cái tư thế chờ một chút.
Đối với vị phu nhân vừa rồi làm cho Bảo Châu bị trò chê cười nói: “Mã phu nhân, không biết tôi có vinh hạnh mời phu nhân lên trình bài bản 《 Tam Tự kinh 》do đại sư XX viết không.”
Đây là trả thù trắng trợn!
Như cô không thể không tiếp nhận khiêu chiến, nếu cả 《 Tam Tự kinh 》 cũng không biết, cô còn mặt mũi ở đây lăn lộn sao?
Cù thiếu rõ ràng là gây khó dễ cô, không có ý tốt, miễn cho người khác nói này nói kia, Mã phu nhân không tình nguyện đi lên sân khấu, chế nhạo hỏi Cù thiếu: “Cần tôi giúp ngài đọc Tam Tự kinh sao?”
“Không cần phiền toái như vậy.” Cù thiếu mở ra, nói: “Phiền toái Mã phu nhân hỗ trợ đọc hai câu cuối cùng này thôi.”
Mã phu nhân thấy mình nhắm mắt đều có thể đọc, há miệng đọc: “Nhân di tử, kim mãn… mãn…”
Sau đó lại nghẹn hognj, chữ phía sau kia, có thể là đã qua nhiều năm, cô quên mất chữ gì rồi, sốt ruột suy nghĩ kỹ một hồi, không nhớ ra được, cuối cùng xấu hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhớ không rõ.”
“Là chữ doanh.” Cù thiếu nói xong, dừng một chút đối với cô rất không khách khí nói: “Tam Tự kinh đều nhận thức không được hết, chậc chậc! Nếu tôi là cô, đã không còn mặt mũi đứng đây.”
Mã phu nhân che mặt chạy đi, hôm nay quá mất mặt rồi!
Có thể là bởi vì một màn hài kịch như thế, bản 《 Tam Tự kinh 》kia lại được ra giá đến cực cao, cuối cùng Côn Sơn dùng gần ngàn đồng lấy được, thời điểm Côn Sơn cầm 《 Tam Tự kinh》 đã nói: “Về nhà cho con của tôi nhìn lại, nếu không lớn lên nhận thức không được đầy đủ, chẳng phải là ném mặt ông đây sao.”
Ngày hôm sau Mã phu nhân nghe người ta học lại lời Côn Sơn nói, tức đến xanh mặt.
Mất mặt a!
Cô vốn là muốn Bảo Châu mất mặt, kết quả không nghĩ tới chính cô càng mất mặt, nghe nói còn lên báo.
Chút xấu hổ của Bảo Châu so với cô mà nói, quả thực là chín trâu mất sợi lông.
Bảo Châu không được đi học, đọc sai còn có thể chấp nhận, nhưng cô là người tốt nghiệp từ trường trung học nổi tiếng, cả 《 Tam Tự kinh 》 cũng không đọc được thật sự rất mất mặt!
Một tớ báo, Mã phu nhân đã nổi tiếng, Bảo Châu phạm sai, sớm bị người ta ném ra sau đầu.
Cho nên ngàn vạn không nên xem thường 《 Tam Tự kinh 》, nhìn thấy dễ dàng, kỳ thật cũng có thể gây chết người!
Mã phu nhân không cam long, cô muốn xoay chuyển tình thế, hiện tại trên mặt của cô có vết bẩn, nếu có thể cho Bảo Châu một vết bẩn càng lớn, cô có thể thoát thân rồi!
Mã phu nhân cùng mấy vị khuê mật bàn bạc, một vị trong đó nói: “Mã phu nhân, vừa vặn tôi có người anh họ là một thiên tài, mấy ngày nữa anh họ tôi sẽ đến Quảng Châu mở một buổi triển lãm, sẽ mang mấy một số đồ trở về, chúng ta nhớ hắn thiết kế một chuyện nhìn vào ngay cả con nít cũng làm được, nhưng trên thực tế lại cực kỳ khó khắn, sau đó để cho cô ta làm, khẳng định làm không được!”
“Cái chủ ý này tốt, lần này tôi muốn ả trở thành trò cười cho thiên hạ!”
Thời điểm Bảo Châu nhận được thiếp mời, vốn không muốn đi, cô đối với yến tiệc không có hứng thú gì, nhưng Cù thiếu kiên trì muốn đi, hắn đối với triển lãm khoa học kỹ thuật cảm thấy hứng thú, hắn thích mấy chuyện mới lạ.
Côn Sơn công việc bề bộn, cô nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, liền đi theo, thuận tiện mang theo Tiểu Hồng.
Thường xuyên mang theo Tiểu Hoàng đi ra ngoài, không mang Tiểu Hồng, Tiểu Hồng có chút tức giận, Bảo Châu lần này cố ý mang nó theo, Tiểu Hồng thật cao hứng, rất đắc ý đứng trên vai Bảo Châu, hăng hái kêu: “Bảo Châu tốt! Bảo Châu hay! Bảo Châu tuyệt!”
Tiến vào đại sảnh triển lãm, Bảo Châu bị ngăn lại, nhân viên công tác nói: “Vị này rất xin lỗi, ở đây không thể mang sủng vật vào.”
“Tiểu Cù Tử anh tự chơi đi, tôi mang Tiểu Hồng ra bờ sông chơi.” Cô nói.
Mã phu nhân từ xa đã thấy Bảo Châu, làm sao để cô đi, giơ tay giữ chặt cô: “Lục phu nhân đừng đi vội a! Ai nói không thể mang sủng vật vào? Tôi nói được thì được.”
Bảo Châu à xong một tiếng, bị cô mạnh mẽ lôi kéo đi vào.
Lúc triển lãm sắp bắt đầu, Mã phu nhân kéo cô qua một bên, chỉ vào mấy món đồ chơi trên võ đài bên cạnh đối với