XtGem Forum catalog
Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210082

Bình chọn: 10.00/10/1008 lượt.

g khí có mùi sầu riêng, một mực ghi nhớ, lúc này nó thật vất vả đến cửa hàng, ngửi thấy được mùi sầu riêng, lập tức bay lên giá đỡ bán sầu riêng.

Bảo Châu thấy nó muốn ăn sầu riêng, đối với quản lý nói: “Lấy dao đến.”

“Bà chủ, sầu riêng rất thối đấy, có cái gì ăn ngon đâu, ngài nếm thử cái khác a? Dưa Hami không tệ.”

“Tôi muốn dưa Hami.”

Quản lý vừa định thở ra một hơi, chợt nghe Bảo Châu nói tiếp: “Lấy ra cùng sầu riêng cắt chung một chỗ a, tôi muốn trộn lại với nhau ăn.”

“Vâng.” Quản lý đành phải kiên trì đi lấy, hi vọng Bảo Châu đủ ngốc, để cho hắn lừa gạt vượt qua kiểm tra.

Quản lý gọi người đem vỏ sầu riêng đến phía sau văn phòng, sau đó nháy mắt lại sai thuộc hạ của mình ngay lập tức đi tìm sầu riêng, đối với Bảo Châu lừa dối nói: “Tôi ra phía sau cắt sầu riêng, bà chủ chờ một chốc.”

10 phút sau, Bảo Châu một bên ăn vật gì đó một bên xem báo chí sớm đã đem sầu riêng quên đến chín từng mây rồi.

Nhưng Tiểu Hoàng nhớ rõ a!

Nó dọc theo mùi sầu riêng, từng bước một hướng văn phòng phía sau đi đến, giờ phút này quản lý vừa mới gọi người đem người vừa mua sầu riêng về cắt xong, đang chuẩn bị mang sang cho Bảo Châu nếm, Tiểu Hoàng trông thấy sầu riêng, đập cánh bay về phía trước, há miệng đã cắt vài múi, sau đó rất nhanh ăn sạch sẽ, cả dưa Hami đều ăn hết sạch .

Quản lý nhìn chén đĩa rỗng tuếch, muốn lập tức gọi người lại đi mua một cái ra, đã không còn kịp.

Bảo Châu chơi đùa nhàm chán nhớ tới Tiểu Hoàng, đi tìm Tiểu Hoàng, lúc này mới nhớ tới sầu riêng và dưa Hami, cô thấy chén đĩa trống trơn, lại mắt sắc thấy được sầu riêng trong góc, nghĩ thầm người này động tác thật chậm a!

Cô dứt khoát chính mình động thủ, đẩy vỏ sầu riêng hai ba cái, sau đó cô bị một mùi hương kỳ quái hun thiếu chút nữa ngất đi: “Thối quá a!”

“Bà chủ, sầu riêng vốn chính là thối đấy.”

v\“Nhưng hôm nay đặc biệt thối.”“Là do tác dụng tâm lý của bà chủ, bà chủ nếm thử xem, ăn mấy miếng sẽ không thối nữa. Thật sự đặc biệt ăn ngon đấy, ngày hôm qua tôi cũng vừa mới ăn, rất ngon đấy.” Quản lý yên tâm lừa dối, nghĩ thầm cô cái kẻ ngu, tôi không lừa cô thì sẽ lừa ai.

Nhưng thật sự quá thúi, Bảo Châu ngửi ngửi, ăn không vô, nhìn nhìn vẻ mặt hi vọng của quản lý, cho rằng hắn muốn ăn, rất hào phóng đưa tới: “Như vậy a! Cho ông ăn.”

Quản lý ngửi được cái mùi thối của sầu riêng, cũng thiếu chút bị hun hôn mê bất tỉnh, hắn cố nén buồn nôn, vừa định nói đợi tí tôi nữa ăn, chỉ thấy Bảo Châu đã đem miếng sầu riêng nhét vào hắn, hắn ăn cũng không được ném cũng không phải.

Bảo Châu thấy hắn không ăn, cho rằng hắn là ngại ít: “Ông chê ít à? Cứ từ từ ăn, tôi sẽ mở thêm mấy trái, cam đoan ông ăn đến no bụng.”

“Không cần! Tôi hiện tại sẽ ăn.” Lại đến mấy cái, hắn khả năng phải ngất đi thôi, vì vậy quản lý ấn lấy da đầu chảy đầy mồ hôi ăn hết một trái sầu riêng.

Hắn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ đi qua, nhưng tiệc vui chóng tàn, chưa tới năm phút đồng hồ, hắn đột nhiên cảm thấy đau bụng, sau đó bắt đầu dốc sức liều mạng chạy vào nhà vệ sinh, một buổi sáng chạy hơn mười chuyến, hắn chạy không mệt mỏi, Bảo Châu cùng Tiểu Hoàng đều xem mệt mỏi.

Lúc Côn Sơn xử lý công việc xong, thấy Bảo Châu và Tiểu Hoàng đều mang vẻ mặt sợ hãi nhìn qua nửa trái sầu riêng, hỏi: “Làm sao vậy?”

Bảo Châu ngẩng đầu lên, rất chân thành đối với hắn nói: “Côn Sơn, về sau em không bao giờ ăn sầu riêng nữa.”

“Vì sao?” Côn Sơn khó hiểu.

Bảo Châu chỉ chỉ quản lý vừa vặn đi ngang qua: “Ông ta thật đáng thương, đã đi vệ sinh từ trưa tới giờ, có khi nào ông ta bị tiêu chảy tới chết không?”

“Ông ta ăn hết sầu riêng?” Côn Sơn nhíu mày, từ khi nào thì sầu riêng nhà bọn họ có công dụng của thuốc xổ rồi? Không có lý do a!

Bảo Châu gật đầu.

“Nhà của chúng ta hay sao?”

Bảo Châu tiếp tục gật đầu.

“Không có khả năng, hàng là mấy ngày hôm trước đến. Trừ phi…” Trừ phi người nọ ăn không phải hàng mấy ngày hôm trước, nghĩ vậy, Côn Sơn đi đến trước quầy sầu riêng, giơ tay đẩy ra một trai, bên trong đã xấu, không phải mùi vốn có của sầu riêng, là một cỗ mùi hơi giống nước gạo, thật là kỳ quái, vật như vậy người quản lý kia như thế nào ăn vào, trừ phi trong lòng của hắn có quỷ.

Côn Sơn rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Côn Sơn kêu một nhân viên cửa hàng: “Cậu đi gọi quản lý vào phòng làm việc của tôi.”

Lúc quản lý đi vào, Côn Sơn ngồi ở trên ghế sa lon, bắt chéo chân, xem báo cáo tiêu thụ tháng này, quản lý nơm nớp lo sợ đi tới, cúi đầu khom lưng cười nói: “Ông chủ, ông chủ tìm tôi à?”

Côn Sơn chỉ hỏi một câu, hắn không đánh đã khai : “Sầu riêng ăn ngon không? Nếu không nói thật, những trái sầu riêng trên kệ kia tôi sẽ bắt ông ăn hết toàn bộ!”

“Tôi sai rồi! Ông chủ tha mạng, tôi sẽ khai ra hết.” Tiêu chảy làm quản lý không còn khí lực đặt mông ngã ngồi dưới đất, hắn biết rõ chính mình chỉ sợ sẽ bị sa thải, nhưng hắn thật sự không muốn lại ăn sầu riêng nữa! Đời này đều không muốn: “Tôi lấy sầu riêng cũ thay thê cho sầu riêng mới tháng này. Là ông chủ Lưu sai tôi làm như vậy đấy, một tháng này, mỗi lần có trái cây đắt tiền đưa tới, ông chủ Lưu sẽ kêu tôi thay đổi,