Teya Salat
Trân Bảo Vợ Yêu

Trân Bảo Vợ Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210334

Bình chọn: 8.5.00/10/1033 lượt.

trai đi học ở xa, bình thường cô đều ở một mình.

“Nhược Lan, cô làm đầu bếp cho tôi được không?” Ăn ngon như vậy, ăn cả đời thật tốt.

“Sao được, cô chớ giễu cợt tôi.” Nói một hồi, Hạ Nhược Lan đưa cô ra ngoài, tự mình tiễn cô lên xe kéo, cho tiền xe mới cùng Bảo Châu cáo biệt: “Tôi không có bạn bè gì, nếu cô không chê, về sau chúng ta làm bạn bè a!”

Bảo Châu gật đầu: “Ừ!”

Lúc Bảo Châu vào cửa, xa xa nghe thấy Lục Hoài Ninh đang bị mắng.

Lục lão gia: “Tìm không thấy Bảo Châu, tao lột da của mày ra! Phòng khiêu vũ là địa phương nào, mày lại để cho con vũ nữ kia mang nó đi, não mày bị úng nước phải không?”

“Cha, con…” Còn không đợi hắn giải thích.

Lục lão gia lại nói: “Còn dám kiếm cớ? Xem tao không đánh gãy chân của mày?”

“Cha, con biết sai rồi.”

“Ai, Bảo Châu cũng thiệt là, đã lớn như thế rồi, còn ham chơi chạy loạn, lão gia chờ nó trở lại ông nhất định phải nói cho nó biết.” Đại phu nhân ở một bên nhìn không được, nghĩ thầm là con dâu bảo bối của ông tự mình muốn đi theo vũ nữ con tôi làm sao có thể giữ? Thấy Lục lão gia tức giận như vậy, cô nghĩ thầm Bảo Châu lần này khả năng gặp xui xẻo rồi, đại phu nhân là điển hình vết sẹo tốt rồi đã quên đau nhức, đối với Bảo Châu cảm kích đã sớm không còn một tia, trong lòng ác độc nghĩ, lão gia nổi giận như vậy đợi Bảo Châu trở về, khẳng định sẽ bị mắng cho một trận.

Lục lão gia nghiêm mặt không nói gì, trong lòng cũng có chút oán trách Bảo Châu không hiểu chuyện.

Lục Hoài Ninh vẻ mặt khổ sở, đột nhiên liếc mắt nhìn Bảo Châu đang đứng ở cửa xem náo nhiệt: “Em dâu, trở về rồi hả?”

Lục lão gia thở dài một hơi, đối với Bảo Châu vẫy tay: “Mau tới đây, con chạy đi đâu vậy? Có bị thương không a?”

Bảo Châu lắc đầu, từ trong lòng ngực móc ra một bao bánh ngọt táo đỏ đưa cho Lục lão gia vẻ mặt chờ mong: “Cái này ăn rất ngon.”

Lục lão gia thần sắc vui mừng, con dâu tốt như vậy tìm ở đâu a! Lập tức đem một tia oán trách vừa rồi đối với Bảo Châu ném ra sau đầu, sủng cô còn không kịp: “Con trở về là tốt rồi, có đói bụng không? Cha sai người làm đồ ăn khuya cho con, Côn Sơn đi ra ngoài tìm con rồi, Hoài Ninh con lái xe đi gọi em con về.”

Đáng thương Lục Hoài Ninh vừa bị mắng một chập, lại bị phái đi ra ngoài tìm người, một bên đi ra ngoài, một bên nhịn không được trong lòng nghĩ: Bảo Châu là con ruột của cha a? Con là do cha nhặt được à?

Côn Sơn về đến nhà, thấy Bảo Châu cực kỳ khỏe mạnh mặc đồ ngủ ở trong phòng cục cưng giúp chúng nó đắp chăn, mới chính thức yên tâm, từ phía sau, thò tay ôm cô vào trong ngực: “Vợ à.”

“Hửm?”

“Anh rất nhớ em.” Thời điểm nghe nói cô bị mất tích, hắn lo lắng đến sắp điên, loại cảm giác vô lực lại sợ hãi này, lần thứ hai tìm tới hắn, một khắc này hắn thậm chí cảm thấy được gia tài bạc triệu cũng không bằng bình an của cô, may mắn cô đã bình an vô sự trở về rồi, lúc này ôm cô, đột nhiên rất muốn cả đời đều không muốn buông ra.

“Em mệt.” Bảo Châu mặc hắn ôm, Côn Sơn ôm thật thoải mái a!

“Chúng ta đi ngủ.” Côn Sơn nói xong ôm lấy vợ yêu trở về phòng, Bảo Châu vừa nằm xuống lập tức liền ngủ.

Côn Sơn yêu thương hôn hôn trán của cô, ở bên cạnh cô nằm xuống, bàn tay lớn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, tựa hồ như vậy mới an tâm một chút.

Từ nay về sau Bảo Châu cơ hồ luôn luôn hướng phòng khiêu vũ chạy tới, đi xem biểu diễn chỉ là lý do phụ, ăn chực mới là chủ yếu, thường xuyên xem biểu diễn đến ngủ gục, Hạ Nhược Lan tan việc lại đánh thức cô dậy, làm bữa khuya cho cô.

Một thời gian như vậy, Côn Sơn chịu không được, có mấy lần về nhà vợ vẫn còn ở nhà người ta ăn khuya, tuy đều là nữ, nhưng trong lòng luôn cảm thấy là lạ, dứt khoát vung tay lên, mời Hạ Nhược Lan đến ở trong nhà chuyên làm đồ ăn cho Bảo Châu.

Hạ Nhược Lan vốn cũng không tham, cô làm đồ ăn cho Bảo Châu hoàn toàn là hứng thú, tiền lương chỉ cần bằng với đầu bếp khác là được rồi, người Lục gia phúc hậu, bao ăn bao ở, tiền lương cũng đủ để cô cung cấp nuôi dưỡng em trai đi học.

Tuy thu nhập không bằng phòng khiêu vũ, nhưng thanh danh lại êm tai chút ít.

Em trai cô nghe nói xong cũng rất tán thành, nấu cơm cho người ta, dù sao so với bồi rượu cũng tốt hơn.

Bạn bè Bảo Châu không nhiều lắm, cái này nhiều hơn một người bạn tốt, cả ngày kề cận Hạ Nhược Lan chơi.

Côn Sơn cảm thấy cứ thế mãi, địa vị của hắn chỉ sợ khó giữ được, nghĩ nghĩ, nghĩ ra một kế sách hay, tìm một cơ hội tìm cho Hạ Nhược Lan một nhà chồng tốt, về sau cô sẽ không có nhiều thời gian cùng Bảo Châu như vậy nữa.

Kết quả không đợi hắn tìm nhà chồng cho Hạ Nhược Lan, Thẩm gia gọi điện thoại tới, nói Thẩm phu nhân nửa tháng này bị bệnh, muốn gặp Bảo Châu, Côn Sơn mấy ngày nay trùng hợp có chuyện đi không được.

Nghe xong, khó xử, cái này đi thôi!

Sợ vợ có đi không về, không đi a!

Lại không thể nào nói nổi, dù sao cũng là mẹ nuôi của Bảo Châu, hỏi Bảo Châu: “Vợ à, mẹ nuôi em bị bệnh, em có muốn đi thăm bà không?”

Bảo Châu gật đầu: “Muốn, mẹ nuôi hiểu em nhất.”

“Thế nhưng anh sợ cha nuôi không cho em trở về.” Hắn khó xử nói.

“Chuồn êm?” giống như lần trước.

“Nhưng lần này anh không ở bên cạnh em, em có thể ch