
êm Tích Sơn nghĩ đến chuyện trước kia chèn ép hắn, sẽ cho hắn, xem như đền bù tổn thất.
Côn Sơn lấy lại đất, lúc này không vội bán đi, dù sao lão ba có tiền dưỡng lão là được rồi.
Cú điện thoại này đối với Diêm Tích Sơn mà nói, phi thường hữu dụng, Diêm Tích Sơn phái người đi thăm dò một chút, là thật.
Sato Thứ Lan còn nghĩ đợi chuyện này điều tra xong có thể mang theo tiểu thiếp bỏ chạy trở lại Nhật Bản, thiếu chút nữa ngất đi, triệt để khó có thể xoay người, người không có đồng nào! Nghèo túng!
Gọi điện thoại cho anh trai hắn, anh trai hắn tức không muốn nhận đứa em là hắn nữa, gọi người cho hắn một con dao găm, cùng mấy đồng bạc, là tự sát, hay lưu lạc đầu đường làm tên ăn mày chính mày chọn, dù sao về sau tao không có một đứa em như mày, trừ phi mày lại Đông Sơn tái khởi, nếu không mày cũng đừng có về nhà!
(Đông Sơn tái khởi: đợi thời cơ trở lại)
Sato Thứ Lang mắt nước lưng tròng nhìn dao găm cùng đồng bạc, cuối cùng vẫn là lựa chọn cái thứ hai!
Đi lang thang!
Không phải hắn sợ chết, mà hắn thật sự không cam lòng cứ như vậy chết đi, hắn nhất định có thể Đông Sơn tái khởi!
Kết quả hắn còn chưa ra khỏi Vận Thành, bị một đám thợ mỏ đã từng bị hắn ức hiếp tổn thương qua và thân nhân của người bị hắn giết hại loạn đánh cho một trận.
Không có bị đánh chết, nhưng điên điên khùng khùng kéo lấy một thân thương tích, đi ra Vận Thành…
Lục Hoài Ninh so với hắn kết quả không khá hơn bao nhiêu, quặng mỏ của hắn bị sung công, người cũng đã bị bắt.
Thị trưởng Vận Thành đang lo đã lâu không có chuyện gì có thể cho hắn lập công rồi, quyết định cầm Lục Hoài Ninh khai đao, chưa nói muốn giết, nhưng bảy mươi năm ở tù cũng đã đủ.
Lục Hoài Ninh nghe xong, lúc này mới luống cuống, nếu hắn thật sự ở tù thì xong rồi.
Đợi lúc Lục Côn Sơn gặp hắn, tựa hồ khóc hô hào nói: “Em trai, cứu anh! Anh không muốn chết!”
Côn Sơn nhìn như khó xử khoát khoát tay: “Em đã từng muốn cứu anh, anh không đồng ý, hiện tại đoán chừng cũng khó rồi.”
“Vậy thì nói cho cha biết! Cha sẽ không đối với anh thấy chết mà không cứu!” Lục Hoài Ninh nghiến răng nghiến lợi nói, cho dù cha đem hắn đánh thành tàn phế, cũng so với ngồi tù bảy mươi năm tốt hơn.
Côn Sơn vẻ mặt khó khăn nói: “Được rồi! Tuy em không muốn cha tức giận, nhưng chuyện lớn như vậy, cũng dấu diếm không nổi.”
Côn Sơn gọi điện cho Lục lão gia, nói chuyện này.
Lục lão gia nghe xong thiếu chút nữa ngất đi, đã qua một hồi lâu mới nói: “Con trở về a! Tên súc sinh kia để cho nó tự sanh tự diệt đi!”
Côn Sơn còn muốn nói điều gì, Lục lão gia đem điện thoại cúp xuống.
Côn Sơn cúp điện thoại về sau, trong nội tâm có chút khó chịu, đến cùng Lục Hoài Ninh cũng là anh trai từng chiếu cố hắn, tuy anh trai về sau trở nên giả mù sa mưa, trước mặt người khác đối với hắn chiếu cố, sau lưng đối với hắn cay nghiệt, thế nhưng hắn vẫn là anh ruột.
Do dự mà nghĩ hai ngày nữa lại trở về, dù sao trong nội đường mấy ngày nay còn có việc trọng yếu cần phải làm, hắn còn có thể đợi vài ngày.
Cái gọi là công việc trọng yếu cần phải lầm, kỳ thật chính là lần này có thể hay không kiếm được một số tiền lớn, thành bại đánh cược một lần.
Sato Thứ Lang và Lục Hoài Ninh tiền tài cộng lại vẫn còn rất nhiều, trên đường vận chuyển khoản tiền lớn đến Thái Nguyên, cho dù phái một tiểu đoàn áp tải, nhưng Trí Đường phái hơn hai trăm người mai phục trên đường, vẫn dễ dàng đem tới tay, ngay tại lúc bọn họ ăn cơm, hạ thuốc mê, một người cũng không có giết, chỉ nhẹ nhàng là có thể đoạt rất nhiều vàng bạc châu báu, số tiền kia hai bên phân chia gánh vác, Vận Thành chiếm đầu to, Quảng Châu bên kia xuất lực tương đối ít một chút, chiếm đầu nhỏ. Nhưng cho dù là đầu nhỏ cũng rất khách quan rồi.
Côn Sơn lúc này chủ động không muốn một phần tiền kia, cảm giác lần này mình không nên cầm.
Côn Sơn trước khi đi, muốn đi vào nhà giam thăm anh trai, đưa cho hắn ít đồ, trước khi đi nhận được điện thoại, là đại phu nhân gọi tới. Thì ra Lục lão gia vừa mới nói cho bà biết chuyện của Lục Hoài Ninh, bà làm mẹ nguyện ý lấy ra tất cả tiền riêng của được của mình, đi cứu Lục Hoài Ninh, muốn mượn máy bay của Côn Sơn dùng một lát, gọi điện thoại tới hỏi Côn Sơn có thể chứ?
Côn Sơn hai lời chưa nói để cho máy bay đi đón đại phu nhân, nhưng bản thân của hắn không muốn dính vào chuyện này, Lục Hoài Ninh trừng phạt đúng tội, hắn không thi cứu, cũng không đi nhà tù, đại phu nhân năng lực rất cao minh, đích thị là có biện pháp để cho Lục Hoài Ninh rất nhanh từ trong tù đi ra.
Hắn không cần đi vào nhà giam thăm anh trai, tin tưởng không bao lâu nữa, có thể nhìn thấy anh trai ở Quảng Châu rồi.
Đại phu nhân vừa đến, Côn Sơn đợi bà xuống máy bay, liền mang theo Bảo Châu cùng Thẩm mẹ một đoàn người lên máy bay, trở lại Quảng Châu, bên kia còn có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý, Bảo Châu có lẽ đã lâu không có gặp cục cưng, có chút nhớ hai đứa nhỏ.
Côn Sơn sau khi trở về, đi trước gặp Lục lão gia, Lục lão gia mấy ngày nay không tâm tình ở Hồng Kông nghỉ ngơi mặc dù nói tức giận Lục Hoài Ninh, không muốn cứu hắn ra, nhưng đến cùng cũng là con mì