
“Con gả cho chỗ tốt, vì sao chúng ta lại mất hứng?”
“Mẹ lại biết con gả cho chỗ tốt rồi…” Cô nhỏ giọng nói thầm, chính mình cũng không thể xác định được những ngày trong tương lai sẽ như thế nào nhưng trái lại mọi người trong nhà từng người một còn có tin tưởng hơn.
“Ơ? Không phải chính con nói sao? Con vỗ ngực nói nó bộ dạng tuấn tú lại lịch sự, phong độ phi phàm, đối với con vừa ôn nhu vừa săn sóc, bất cứ cái gì nó đều làm cho con, giúp đỡ con, ngay cả chuyện miếng đất kia, mày cũng không nhăn một chút đã đáp ứng cho mọi người miễn phí sử dụng thêm một năm, hết thảy điều này đều là bởi vì nó yêu con đó.” Mẹ Giang lặp lại những chân tình thâm nghĩa trọng mà con gái đã một phen kể ra.
Mình có nói hắn tốt như vậy sao?
Giang Xuân Tuệ tóc gáy thẳng dựng đứng, đột nhiên cô có thể hiểu được cảm giác kinh sợ của Đoàn Bồi Nguyên ngày đó khi bị cô “vu oan”.
“Nhưng… Lúc trước hình như anh ấy quen qua không ít bạn gái, ba mẹ cũng không để ý?” Tuy rằng cô có cố gắng “che đậy” cho cái vận hoa đào của hắn nhưng bình thường tâm tình cha mẹ vẫn sẽ có khúc mắc đối với tình sử phong phú trước giờ của con rể chứ.
“Làm sao có thể, thà rằng chọn một người đàn ông thành thạo cũng đừng chọn đứa ngốc đầu gỗ thành thật quá mức, vạn nhất khối gỗ đó ngày sau cháy đi thì càng không được, cứu trở về cũng là khối than bỏ đi.” Mẹ Giang cho rằng trăng hoa tựa như bị bệnh sởi, bị qua một lần rồi sẽ không sao nữa.
Oa! Hôm nay cô mới hiểu được, thì ra mẹ mình còn lạc quan hơn cả cô.
“Đừng thấy ba con như vậy, lúc tuổi trẻ ba con cũng phong lưu quá trời, một đống phụ nữ chạy theo sau mông ổng đó, kết quả cuối cùng còn không phải là bị mẹ trị cho tâm phục khẩu phục sao.”
Woa woa! Không nhìn ra được mẹ còn là một cao thủ “bắt yêu”, nhắc tới chiến tích năm đó mẹ tựa như nữ trung hào kiệt… Có điều hiện giờ ba sao biến thành mặt mày y như hát mất giọng này đây?
Chậc chậc chậc, năm tháng không buông tha người nào cả…
“Tóm lại, con với nó tình đầu ý hợp là quan trọng nhất, có hôn nhân có tình yêu chưa hẳn sẽ hạnh phúc đến già, nhưng hôn nhân không có tình yêu tuyệt đối sẽ là bắt đầu cho sự bất hạnh. Con có thể gả cho một người đàn ông mình thật tình thích, lại có khả năng chăm sóc cho con, mẹ thực sự rất vui vẻ.” Mẹ Giang vỗ vỗ tay con gái, đặt chén và đũa vào tay cô.
Giang Xuân Tuệ nhìn khuôn mặt từ ái của mẹ, cô đột nhiên cảm thấy mình là đứa con hư, cư nhiên rõ ràng để bản thân bước vào trong cuộc hôn nhân không có tình yêu, nhưng… bất hạnh sao?
Đối với việc lấy hôn nhân để trao đổi này, trong lòng cô quả thật từng lưỡng lự qua, cũng mang một chút tiếc nuối mà người con gái đối với cuộc hôn nhân lý tưởng nhưng khi ở cùng chỗ với người đàn ông kia, một chút cô cũng không có cảm thấy bất hạnh nha. Cho dù luôn luôn bị chọc tức, cãi nhau với hắn nhưng tất cả giống như cũng chỉ làm tăng thêm sự thân thuộc giữa bọn họ, không có sinh ra “tác dụng phụ” chán ghét gì cả, vừa nãy khi nhận được điện thoại hắn gọi tới, thậm chí cô còn cười giống như đứa ngốc…
Nếu cái này gọi là bất hạnh, coi như là “trong cái rủi có cái may” đi.
“Nhanh thừa dịp còn nóng ăn đi, có yêu đương thì bụng cũng phải ăn cho no, hiện giờ con có giảm béo cũng không còn kịp rồi. Có điều may là con gả tới khách sạn, về sau sẽ không lo chuyện ăn ở… A nhớ khi nào rảnh thì hỏi nó thử, chúng ta đi mua phiếu cơm có giảm giá không?” Nữ chủ nhà chính là thực tế vậy, nói ba câu là không rời đề tài sinh hoạt chuyên môn của mình.
“Được, con sẽ hỏi…” Cắn giò heo mềm dai, cô cảm thấy mẹ mình thật sự là một obasan[1'> vừa giàu tình cảm mà cũng rất lý trí.
Bên bờ đại dương bên kia, Đoàn Bồi Nguyên vừa bước lên xe liền phân phó thư ký giảm bớt hành trình trong hai ngày tới còn xuống một nửa… Rồi lại một nửa. Hội nghị, thị sát, xã giao không quá quan trọng và không có có tác dụng trong lúc này, tất cả đều xoá bỏ hoặc hoãn cho tới khi đến Nhật Bản lần sau hắn mới tiến hành.
“Chiều ngày mai tôi muốn về Đài Bắc trước, khoang hạng nhất không chỗ thì đặt khoang thương gia… Khoang phổ thông cũng được.”
Cái gì! Thư ký kinh ngạc nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể ở trong lòng hô to “Oh my God”, thế nhưng chủ tịch sẽ ủy khuất chính mình như vậy.
“Là vì chủ tịch phu nhân sao?”
Cấp trên mắt lạnh thoáng nhìn, thư ký lập tức câm như hến, tự trách mình há miệng “tùy tiện” đến như vậy, cho dù đoán được cũng không nên hỏi ra miệng.
Đoàn Bồi Nguyên mặt trầm xuống, môi mím lại, ánh mắt lạnh lẽo biểu thị tâm tình của hắn đang ở độ âm, có thức thời thì tốt nhất đừng đến gây chuyện với hắn.
Ngoài cửa sổ cảnh sắc bầu trời tối hơn không còn ánh sáng hồng ráng chiều nữa, tâm của hắn lại từ bầu trời rơi xuống đất, đã bị một người làm hại cho không thể bình tĩnh được.
Không gọi cuộc điện thoại kia thì còn không có tệ như vậy. Hiện tại vừa nghĩ đến cô cô độc đứng ở trong phòng khách đối mặt sự trách cứ từ mọi người , ánh mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, khuôn mặt sáng sủa lăn đầy nước mắt, khóc thút thít rồi nghẹn khóc đến nói không nên lời, ăn không vô…
Ngực hắn không lý do thu chặt lại,