
đường cũng nhiều, tôi tính phải mất mười lăm ngày; đường kia thì gần hơn, toàn là đường núi, đương nhiên về cơ bản không có trạm gác, đại khái đi chừng mười ngày, hai người nói xem nên đi đường nào?"
An Long Nhi nói: "Thế thì phải xem cô có vội không đã?"
"Rất vội!" Lục Kiều Kiều đáp: "Giờ đại ca chắc hẳn đã biết cô có một số đầu mối để tìm Trảm Long quyết rồi, đột nhiên lén lút bỏ đi như thế chỉ có một nguyên nhân duy nhất..."
An Long Nhi tiếp lời: "Chính là muốn cắt đuôi bọn họ."
"Không, bọn họ biết bát tự của cô, cô không bao giờ thoát được bọn họ đâu, chỉ có thể nhanh hơn họ, có được Long quyết trước một bước, vì vậy bọn họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để truy sát hai người, sau đó bắt sống cô..."
An Long Nhi nghe Lục Kiều Kiều nói thế, liền nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu chúng ta vội đi, đương nhiên là chọn đường gần ít trạm kiểm soát hơn rồi, đằng nào cũng không cắt đuôi được bọn họ, chi bằng giảm bớt chướng ngại ở phía trước."
Nhưng Jack lại nói: "Anh thấy không phải vậy, nếu chúng ta đi đường núi thì rất khó thúc ngựa chạy nhanh, bọn họ chỉ cần đọ thể lực với chúng ta, ắt hẳn sẽ đuổi kịp.
Nhưng nếu đi đường xa, một là có thể phi ngựa chạy nhanh, hai là những lúc nguy hiểm có thể trà trộn vào thị trấn và những chỗ đông người, trên đường cũng dễ bổ sung đồ tiếp tế, sẽ bớt nguy hiểm hơn."
An Long Nhi nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, không kìm được gật đầu lia lịa.
Lục Kiều Kiều nói: "Đúng, tôi cũng nghĩ thế đấy, đạo hành quân thà xa còn hơn hiểm, đi thêm mấy bước trên đường lớn thông thoáng, ngược lại còn có thể đến đích nhanh hơn, an toàn hơn.”
An Long Nhi lại nói: "Cháu vẫn lo trên đường lớn có quá nhiều chốt chặn, chúng ta đã bị quan binh tra hỏi một lần ở bến Cát An, suýt chút nữa là xảy ra chuyện..."
"Ừm...".Lục Kiều Kiều phì hơi ra đằng mũi, một tay chống cằm ngẫm nghĩ.
Đằng xa có tiếng vó ngựa vẳng lại, Lục Kiều Kiều và Jack lập tức rút súng lên đạn nấp ra phía sau gốc cây. Nhưng An Long Nhi lại giơ tay lên với người trên lưng ngựa, cả bọn trông thấy người này mặc áo đen tuyền, trên lưng ngựa còn đeo một thanh trường côn, hóa ra chính là Tôn Tồn Chân từ phía sau đuổi tới.
An Long Nhi chạy tới đầu tiên, mừng rỡ nói: "Tôi còn tưởng anh ở lại chùa Tịnh Cư rồi chứ, sao anh tìm được chúng tôi vậy?"
Lục Kiều Kiều cũng chạy đến bên cạnh Tôn Tồn Chân cười cười hỏi y: "Anh vẫn dùng Diêm vương điếu hồn chú bám theo phải không, cây châm đó không phải bị tôi tịch thu rồi sao?"
Tôn Tồn Chân tung mình xuống ngựa nói nhanh: "Mau thu dọn đồ đạc, bọn họ ở phía sau đuổi tới rồi kìa."
Nói xong, y liền cùng mấy người bọn Lục Kiều Kiều dọn dẹp hành lý chất lên ngựa, Lục Kiều Kiều vẫn căn vặn: "Anh chưa trả lời tôi, có phải dùng Điếu hồn châm không?"
Tôn Tồn Chân dừng lại, hướng miếng vải đen che mặt về phía Lục Kiều Kiều, nói: "Tôi dùng giác quan thứ sáu để nhìn và nghe, khác với mọi người..."
Jack cũng chạy tới tò mò hỏi: "Anh có thể không cần dùng mắt và tai mà cũng nghe nhìn được hả? Dùng giác quan thứ sáu nhìn thì như thế nào? Có phải nhìn được rất xa hay không?"
Lục Kiều Kiều đẩy Jack ra xa, giục: "Mau thu dọn đồ đạc đi, sau này từ từ hỏi... chậc, Tiểu Tôn, có phải thật sự nhìn được rất xa không?" Lục Kiều Kiều vẫn hết sức tò mò, nhưng Tôn Tồn Chân không rảnh trả lời cô, chỉ cắm cúi chất hành lý lên ngựa.
Họ nhanh chóng thu dọn xong hành lý, lên ngựa chuẩn bị xuất phát, Lục Kiều Kiều đột nhiên kêu ré lên: "Tôi có cách rồi! Chúng ta có thể đi qua bất cứ chốt chặn nào, hây!"
Ba người đàn ông quay đầu lại nhìn cô, nét mặt ngơ ngác.
Lục Kiều Kiều nhìn ba bọn họ, cười rũ rượi đến nỗi suýt ngã lăn xuống ngựa, cười chán chê, cô mới hạ lệnh: Lập tức đến thị trấn gần nhất mua một cỗ xe ngựa lớn, xuất phát!
Buổi hoàng hôn, ráng chiều đầy trời, bọn họ đến một thị trấn nhỏ phồn hoa, hỏi ra mới biết nơi này là trấn Kim Xuyên cách phủ Cát An hai trăm dặm, xem ra chọn đường xa dễ đi đích xác hiệu quả hơn nhiều.
Lục Kiều Kiều nói với cả bọn, hiện giờ đám người truy đuổi bọn họ sẽ không nhân từ như trước nữa, dọc đường không thể ăn ngon ở sướng nữa, đành mua một ít đồ ngon rồi trốn vào các thôn làng nhỏ trong núi tá túc thôi.
Bốn người bọn họ ở chùa Tịnh Cư ăn cơm chay của Vô Vị đại sư suốt một tháng trời, mồm miệng nhạt nhẽo muốn chết, đến đây vừa thấy có chợ lập tức triển khai mua tranh bán cướp, sau nửa canh giờ, hành lý của họ đã biến thành một cỗ xe bốn ngựa kéo kiểu Trung Quốc, trên xe chất đầy rượu thịt đủ ăn mấy ngày và một đống quần áo mới. Sau đó, bốn người nhanh chóng đánh xe rời khỏi trấn Kim Xuyên trong đêm, lánh vào một thôn nhỏ cách đó chừng mười mấy dặm tá túc.
Có bạc trắng mở đường, họ nhanh chóng vào ở trọ trong một nhà nông rộng rãi song không nổi bật lắm, bốn người chia nhau làm cơm tắm rửa, sửa soạn thu xếp, rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống cùng ăn một bữa cơm có thịt.Cả bọn cứ nhìn Tôn Tồn Chân chằm chằm, muốn biết trên mặt y che mảnh vải như thế thì làm sao ăn cơm. Không ngờ tướng ăn của y lại rất nho nhã, sắp xếp bát đũa
ngay ngắn chỉnh tề hoàn toàn tuân theo lễ nghĩa của một đ