
gô cổ rồi..."
"Chậc... thì ra là vậy..." Mọi thắc mắc trong lòng Lục Kiều Kiều đều đã tìm được lời giải, việc cô cần làm bây giờ chỉ là xem đại ca An Thanh Nguyên tiếp tục diễn vở kịch này như thế nào thôi.
Đặng Nghiêu nôn nóng nói: "Kiều Kiều, mau làm cho xong chuyện, giao Long Quyết cho đại ca cô là chúng ta đều có thể yên thân, làm ra lắm chuyện như thế để làm gì chứ?"
Vô Vị đại sư cũng cười cười hỏi Lục Kiều Kiều: "Đúng đấy, làm ra lắm chuyện như thế để làm gì chứ?"
Lục Kiều Kiều không nói gì, cô đứng dậy ra khỏi bụi cây, đi tới chỗ sườn dốc có thể nhìn xuống chân núi. Ba người còn lại đứng lên theo, thực ra thì chen chúc ở đó nói chuyện cũng tức cười.
Lục Kiều Kiều quay đầu lại hỏi Đặng Nghiêu: "Đặng đại ca, tại sao huynh lại lén lút tới đây mà không thể quang minh chính đại?"
Đặng Nghiêu đáp: "Còn phải hỏi nữa à, cấp trên hạ lệnh giết y, giờ tôi đang kháng lệnh, đương nhiên phải lén lút rồi."
"Đặng đại ca, tôi biết huynh là người tốt, chuyện đến nông nỗi này đều do mệnh lệnh của cấp trên và ý nguyện của huynh khác nhau... một triều đình mà không thể khiến quan viên cam tâm tình nguyện làm việc cho mình, còn đáng để huynh bán mạng nữa hay không?"
Đặng Nghiêu bước lên một bước, đặt ngón tay lên miệng nói: "Suỵt, cô muốn làm phản đấy à, tuyệt đối không được nói năng kiểu ấy..."
Lục Kiều Kiều cười cười, vẫy tay gọi ba người chụm lại chỗ mình, nhỏ giọng nói với họ: "Tôi phản từ lâu rồi, tôi đã điểm ra thiên tử long huyệt có thể lật đổ triều đình
Đại Thanh, vị thiên tử mới sẽ nhanh chóng đăng cơ, y còn nợ tôi một vạn lượng vàng nữa.."
Đặng Nghiêu cả kinh thất sắc, Lục Kiều Kiều giữ chặt cổ tay anh ta lại, trầm giọng nói thật nhanh: "Đặng đại ca... huynh có biết Long Quyết là gì không?"
"Là sách phong thủy?"
"Huynh nói xem, là sách phong thủy kiểu gì?"
"Không biết, tôi là đạo sĩ, tôi chỉ biết thuật phong thủy thông thường thôi."
Bàn tay Lục Kiều Kiều vẫn bóp chặt cổ tay Đặng Nghiêu: "Đó là thuật phong thủy thiên tử, lập thiên tử dùng Long Quyết, mà trảm thiên tử cũng dùng Long Quyết,
Long Quyết xuất hiện, thiên hạ ắt sẽ thay triều đổi đại, máu chảy thành sông, trăm nghìn đầu người rơi xuống đất, huynh có muốn tôi giao Long Quyết ra cho anh ta không? Có muốn không?"
Đặng Nghiêu bị dọa cho bần thần cả người; Tôn Tồn Chân đầu chít khăn vuông, trên mặt phủ một tấm vải đen như cái rèm cửa, nhưng từ động tác cũng có thể nhận ra y lập tức nhìn thẳng vào Lục Kiều Kiều, chấn động toàn thân khi cô nhắc đến thuật phong thủy thiên tử; chỉ có Vô Vị đại sư vẫn nheo mắt mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn người này rồi lại quay sang nhìn người kia, tựa như một ông bác hàng xóm hoàn toàn không liên quan gì, chỉ đến xem náo nhiệt vậy.
Lục Kiều Kiều nhướng đôi mắt hạnh to tròn lên nhìn chằm chằm vào Đặng Nghiêu, Đặng Nghiêu lắp bắp nói: "Không... không phải vậy chứ, có thuật phong thủy như vậy sao?"
Lục Kiều Kiều rút thanh đao ở thắt lưng y ra, huơ lên trước mặt y, sau đó lại "xoẹt" một tiếng đút trở vào vỏ: "Huynh là quân nhân sao? Huynh muốn giết người à?
Thần Tiêu phái các người sở trường nhất là hô phong hoán vũ, đánh sấm giăng sét, vốn dĩ nên mang đến nước cam lồ tưới tiêu ruộng đất cho dân chúng trong thiên hạ, huynh mang đao để làm gì? Đó là vì cấp trên của huynh bắt các người phải đeo, vì các người không thể dùng tiền bạc và quan chức để mua được Long Quyết..."
Sau đó, Lục Kiều Kiều buông tay Đặng Nghiêu ra, rút khẩu súng côn ở thắt lưng chĩa vào dưới cằm đối phương: "Ba tháng trước tôi chỉ là một nữ nhi yếu đuối, giờ tôi phải đeo súng giết người, tại sao? Vì có người biết rằng không thể mua được Long Quyết từ tôi, hắn chỉ có thể ép bức! Lừa gạt! Cướp đoạt! Bất chấp giết bạn bè tôi, giết những người vô tội, hắn chính là đại ca của tôi, An Thanh Nguyên. Trong cung bảo điển huyền học gì chẳng có, tại sao anh ta phải đến cướp Long Quyết? Đường đường là Quốc sư tại sao phải ngày ngày ở chùa Tịnh Cư đào củ cải, giả điên giả khùng quyết cướp bằng được Long Quyết? Bởi vì chỉ có Long Quyết mới là thuật phong thủy có thể thay đổi thiên hạ, anh ta có mục đích không thể nói với người khác, huynh biết là gì không? Có biết không?"
Đặng Nghiêu phen này thực sự bị dọa cho sững người, y nói: "Đám thuộc hạ chúng tôi cũng không tiện hỏi cấp trên quá nhiều việc... chậc, đằng nào thì cũng rất khó nói cho rõ, Kiều Kiều, triều đình dẫu sao cũng là triều đình, sẽ không tự đánh đổ mình, dù Long Quyết có cực kỳ lợi hại chăng nữa, triều đình cũng sẽ không dùng nó để phá hoại giang sơn đâu..."
Lục Kiều Kiều hạ khẩu súng trên tay xuống, cười khẩy: "Hừ... huynh cũng chứng kiến sự việc trên đỉnh Phù Dung rồi đấy, các người đào mộ tổ nhà người ta lên, phá hoại cả một long mạch, khiến cả một gia tộc, cả một thôn làng phải chịu họa diệt môn, tất cả chỉ vì một kẻ muốn vĩnh viễn làm hoàng đế, và một số kẻ muốn vĩnh viễn làm nô tài cho triều đình Đại Thanh, huynh nói xem một triều đình như vậy mà có được Long Quyết thì sẽ làm gì chứ? Triều đình như thế liệu có yêu thương bảo vệ giang sơn này hay không? Huynh có muốn tôi bán Long Quyết