
xem đại ca múa kiếm lại là một sự hưởng thụ tuyệt diệu như vậy, nếu không phải đang hỏa tốc cứu Tôn Tồn Chân, Lục Kiều Kiều có khi đã đứng bật dậy vỗ tay hoan hô rồi cũng nên.
An Thanh Nguyên mỗi bước niệm một câu chú, đi hết tám bước, nguyên thần đã kết tụ xong xuôi, tám cung vị mà anh ta bước qua chầm chậm bốc lên một luồng khí trắng vẩn vít, đây là chân khí hộ thân của An Thanh Nguyên, chỉ có như vậy, mới không bị tà khí xâm nhập trong lúc nguyên thần rời khỏi cơ thể.
An Thanh Nguyên, vừa trở về Trung cung lập tức lật tay giấu kiếm ra sau lưng, sải chân bước một bước dài về phía Tôn Tồn Chân.
An Thanh Viễn xưa nay không tu luyện huyền học, lại càng chưa từng trông thấy đại ca sử dụng loại đạo thuật này, khẽ thốt lên một tiếng kinh ngạc, chỉ sợ An Thanh Nguyên bước vào phạm vi phòng thủ của Tôn Tồn Chân mà bị tấn công.
Nhưng lúc nhìn kỹ, anh ta lại thấy An Thanh Nguyên, chỉ bắt tay thành Ngọc Thanh quyết chắn phía trước, chân dừng trong tư thế bước về phía Tôn Tồn Chân, thứ anh ta trông thấy lao về phía Tôn Tồn Chân chỉ là nguyên thần của An Thanh Nguyên.
An Thanh Nguyên thấy trước mặt tối sầm, nguyên thần của anh ta đã cầm kiếm xông vào ảo hải của Tôn Tồn Chân.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, tối đen như mực, nơi này cũng giống tình trạng không mắt không tai hiện giờ của Tôn Tồn Chân, đây chỉ là hình ảnh phản chiếu trực tiếp những gì mà ngũ quan Tôn Tồn Chân cảm nhận được từ thế giới bên ngoài, đây là ngoại vật tâm trong tâm giới, không phải ảo hải.
An Thanh Nguyên biết nếu tiếp tục tiến lên trong chốn vô minh này, nguyên thần của mình sẽ có thể hoàn toàn rơi vào bên trong, vĩnh viễn không thể thoát ra được; anh ta bèn điểm liền bảy đường kiếm, đốt lên bảy ngọn tâm đăng trên không trung, sắp xếp theo vị trí Bắc Đẩu thất tinh, sau đó đạp chân cấp tốc lao lên phía trước.
Từ xa ngoảnh đầu nhìn lại, Bắc Đẩu tâm đăng tựa như chòm sao Bắc Đẩu lơ lửng trên bầu không chỉ hướng, An Thanh Nguyên có thể yên tâm đi sâu thêm một bước thâm nhập ảo hải của Tôn Tồn Chân.
Cũng không biết cứ đi trong bóng tối như thế bao lâu, không thấy bất cứ thứ gì, lại càng không tìm được ảo hải, An Thanh Nguyên bắt đầu nản lòng, muốn trở về chỗ Thất tinh tâm đăng, rời khỏi tâm giới của họ Tôn.
Khi anh ta ngoảnh đầu nhìn lại, chợt thấy bên cạnh Thất tinh tâm đăng có một người đang đứng, chỉ là khoảng cách quá xa, không nhìn thấy rõ vóc dáng. Anh ta vội vàng xông tới, hét vang: "Tôn Tồn Chân! "
An Thanh Nguyên lao đến rất nhanh, đối phương cũng bổ về phía anh ta như bay, nguyên thần ấy còn chưa tới trước mặt, An Thanh Nguyên đã nhìn rõ được hình thái.
Người này cao chừng hai trượng, đầu đội mũ tử kim, toàn thân vận y phục bó sát, bên ngoài khoác giáp hoàng kim, tay cầm Tề mi Kim cương bổng, oai phong lẫm liệt,
sát khí đằng đằng... đây đâu phải Tôn Tồn Chân, mà rõ ràng là Mỹ hầu vương Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không!
An Thanh Nguyên không kìm được kêu lên thất thanh: "Đại thánh gia?"
Lời còn chưa dứt, tiếng gầm của Tề thiên đại thánh đã át luôn giọng anh ta, đồng thời trường côn cũng vung lên đập thẳng xuống đầu. Kim cương bổng to bằng miệng bát quét ra một trận cuồng phong, An Thanh Nguyên lùi lại một bước, nghiêng người né chiêu, đoạn nhìn kỹ lại gương mặt của Tề thiên đại thánh này, không nhìn thì thôi, vừa nhìn toàn thân anh ta liền run lên cầm cập.
Tề thiên đại thánh trong truyền thuyết có bộ mặt như Lôi tông, người thấy người sợ, quỷ gặp quỷ sầu, trẻ con trông thấy là khóc òa lên bỏ chạy; nhưng gương mặt Tôn đại thánh trước mắt An Thanh Nguyên lại không giống Lôi công, mà không có mũi cũng không có môi, trên mặt xương trắng và răng nanh tua tủa chĩa ra, bên ngoài bọc một chút thịt màu đỏ sậm, cái đầu lâu chưa rữa hết này gắn trên thân hình của Tôn đại thánh, khiến người ta cảm thấy kinh khủng đến độ chỉ muốn nôn mửa.
An Thanh Nguyên lập tức nhớ ra bộ dạng Tôn Tồn Chân lúc ở bên ngoài, Tôn Tồn Chân luôn dùng vải quấn chặt gương mặt của mình, chỉ lộ ra đôi mắt, y không dám dùng mặt thật đối diện với người khác, người này chẳng những không có vận mệnh, mà không có cả gương mặt nữa. An Thanh Nguyên đã hiểu, Tôn đại thánh này chính là nguyên thần của Tôn Tồn Chân.
Thì ra trong việc tu luyện đạo pháp, nhất định phải có tổ sư hoặc nguyên thần[5'>. Khi chưa thành đạo, trước tiên phải tùy theo đạo phái mà mình học cùng với thiên tư cá nhân để lựa chọn tổ sư nguyên thần thích hợp, sau đó bái nhập môn hạ, khiến vị thần ấy trở thành thần hộ mệnh cho mình; nếu tu luyện đại thành, thì sẽ có thể nhân thần hợp nhất, hợp nguyên thần ban đầu với nguyên thần của bản thân làm một, đây là cảnh giới đạo học tối cao mà những người tu đạo dành cả đời theo đuổi.
[5'> Nguyên thần này là một vị tôn thần để thờ phụng, không phải nguyên thần của người tu luyện vẫn được nhắc tới ở trên.
Tôn Tồn Chân có thể ảo hóa nguyên thần của mình thành hình thái tổ sư khiến An Thanh Nguyên hết sức kinh ngạc, với tu vi thâm hậu như vậy, tại sao y không thể tự cứu mình chứ?
Xem ra, đạo pháp của phái Toàn Chân chỉ coi trọng việc tu luyện nội đan của cá nhân, c