
n mình.
Cô ngoảnh sang gọi An Long Nhi: “Rót cho cô ly trà!”
An Long Nhi lần ly trà trong hòm mây, rót trà đưa cho Lục Kiều Kiều. Lục Kiều Kiều lại gọi: “Thuốc nữa.”
Tẩu thuốc lập tức xuất hiện trước mặt cô, thậm chí còn có một chiếc đèn.
Jack có đôi chút kinh ngạc hỏi: “Cô cũng hút thuốc phiện sao?”
Lục Kiều Kiều đáp: “Vâng… người Trung Quốc có ai không hút thuốc phiện đâu? Ngựa này là của anh sao?”
Jack ghét những người hút thuốc phiện, song dáng hút thuốc của Lục Kiều Kiều lại khiến anh cảm thấy đáng yêu, Lục Kiều Kiều có khí chất quý tộc, thứ khí chất toát ra từ sự suy đồi, hoàn toàn khác với những kẻ hút thuốc trước đây Jack từng gặp.
Anh trả lời: “Tôi đánh cho mấy viên quan Bát kỳ một lô rượu Tây, họ không có tiền trả, định gán thuốc phiện, tôi không cần thuốc, bèn đòi đổi hai con ngựa này.”
Jack nhìn hai con ngựa đang uống nước ven bờ sông như nhìn hai đứa trẻ, đồng thời lôi bình rượu trong túi ra, vặn nắp uống một ngụm, hỏi Lục Kiều Kiều: “Có muốn uống thử không? Đây là rượu Vodka Nga đấy.”
Lục Kiều Kiều nghe nói có rượu, liền hào hứng nhận lời, cô chống người nhổm lên khỏi thảm cỏ, đón lấy bình rượu rồi cũng uống một ngụm.
Lục Kiều Kiều từ trước tới giờ chưa từng uống rượu ngoại, vừa uống một ngụm, vị rượu cay xé trong miệng đã xốc lên tận óc rồi lan xuống dạ dày, cô khè một tiếng, mặt mày nhăn nhó. Jack thấy vậy, liền ôm bụng cười lăn lộn: “Ha ha ha… rượu ngon không?”
Lục Kiều Kiều nhăn mặt nói lớn: “Hăng quá! Nhưng ngon!”
“Ngon thì uống thêm một ngụm nữa nào!” Jack nói đoạn liền túm lấy Lục Kiều Kiều định chuốc rượu, hai người bất chợt nhao vào đùa nghịch. An Long Nhi vẫn tựa người vào cành cây, tủm tỉm đứng nhìn.
Sau khi đùa chán, Lục Kiều Kiều bảo An Long Nhi mang hòm mây lại, cô lôi từ trong hòm một bọc “tai bò” bằng bột mì đảo qua dầu, mở ra đưa cho Jack một lát nhỏ: “Jack này, nếm thử xem thế nào, món này nhắm rượu hợp phết.”
Jack đón miếng tai bò nhét vào miệng, gật đầu “ừ” một tiếng.
Lục Kiều Kiều nói: “Lưỡi bò dưới quê còn ngon hơn nữa cơ.”
“Là lưỡi của con bò ư? Nghe sợ quá!” Jack vừa nhai tai bò vừa cau mày nhìn Lục Kiều Kiều.
“Lưỡi bò cũng là đồ ăn nhẹ được làm từ bột mì thôi, vị hơi ngọt…” Lục Kiều Kiều cười, mắt nhìn xa xăm.
Jack lại hỏi: “Quê cô ở đâu? Không phải ở Quảng Châu sao?”
Lục Kiều Kiều không trả lời, cúi đầu nhổ cỏ nghịch một lúc, rồi ngẩng đầu lên hỏi Jack: “Anh có người nhà ở Trung Quốc không?”
Jack đáp rằng không có. Lục Kiều Kiều lại hỏi: “Vậy anh cần hai con ngựa làm gì?”
Jack quay ra nhìn hai con ngựa nói: “Hai con ngựa ấy, một con đực, một con cái, chúng không thể tách rời nhau được, nên tôi phải lấy luôn cả hai con…” Nói đoạn bất giác nở nụ cười.
Jack thấy An Long Nhi cứ lẳng lặng đứng ở xa, không xen vào câu chuyện của hai người, cũng không chạy đi chơi, bèn lớn giọng gọi: “Long Nhi! Anh biểu diễn một tiết mục cho em xem nhé! Lục tiểu thư, cô bịt tai lại, sẽ inh tai lắm đấy.”
Lục Kiều Kiều lập tức bịt tai lại, nghiêng người quay ra xem có chuyện gì.
“Long Nhi, ném một hòn đá xuống sông đi…” Jack gọi lớn. An Long Nhi nghe lời liền nhặt một hòn đá ném về phía lòng sông.
Jack đi đến ven bờ, ngắm khi hòn đá bay tới hướng chếch trên đỉnh đầu thì rút súng ra đánh “soạt”, bắn vào hòn đá, hòn đá vỡ vụn, tiếng nổ lớn khiến lũ chim sẻ nháo nhác.
Lục Kiều Kiều hết sức hưng phấn, vừa hò hét vừa vỗ tay đôm đốp.
Jack thấy Lục Kiều Kiều vui vẻ, lại tiếp tục bảo An Long Nhi: “Long Nhi, ném cả hai hòn một lúc!”
“Vù… vù…” Hai hòn đá cùng lúc bay vút lên không trung.
“Pằng! Pằng!” Hai tiếng súng nổ vang, hai hòn đá lại một lần nữa nát vụn.
Lục Kiều Kiều lần này hưng phấn, đứng bật dậy, chẳng hề bịt tai, cô thích thứ âm thanh như tiếng sấm nổ này.
Lần này ba hòn đá nhất tề bay lên không trung, tay phải Jack đỡ súng, tay trái giữ báng súng nhấn cò ba phát nhanh như chớp, ba tiếng súng nổ đồng thời, trên không chỉ thấy toàn cát bụi, ba viên đá đã nát vụn cả.
Lục Kiều Kiều hò hét chạy về phía Jack, hai tay bắt lấy tay Jack, đỏ mặt hỏi: “Quả là thiện xạ! Lợi hại thật đấy! Đây là loại súng gì mà lợi hại như vậy? Còn bắn được nhiều phát liên tiếp nữa…” Vừa nói, tay cô vừa mon men định sờ lên khẩu súng.
Jack thấy Kiều Kiều chạy đến định giật khẩu súng để chơi, vội quay ngoắt người đi giơ lên cao nói: “Chớ chớ, đừng chạm vào… Bỏng tay đấy, đợi một lát đã hẵng chơi.”
An Long Nhi ở với Lục Kiều Kiều đã nhiều ngày song chưa từng thấy Lục Kiều Kiều tươi cười vui vẻ bao giờ. Lúc này thấy cô nói cười vui vẻ, tuy bản thân mình không thích người Tây, lại càng không thích súng của Tây, song thằng bé cũng cười theo Lục Kiều Kiều.
Jack gọi Lục Kiều Kiều quay về phía dưới tán cây, ngồi xuống lấy vỏ đạn ra khỏi nòng súng, rồi nhét khẩu súng vào tay Lục Kiều Kiều.
Đây là loại súng ổ xoay, đường nét mềm mại, nòng súng rất dài, thân súng dày nặng được chạm trổ tinh tế, thuộc loại súng tối tân trên thế giới thời bấy giờ, vẫn chưa được sản xuất với số lượng lớn. Hồi ấy toàn bộ súng ống của quân đội nhà Thanh đều là loại súng nhồi đạn thuốc ở đầu nòng, sau khi nhồi lại ph