Trầm Hương Tuyết

Trầm Hương Tuyết

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323775

Bình chọn: 9.5.00/10/377 lượt.

c công bằng.

Các vị mỹ nhân nghe đến chuyện này đều lộ ra thần sắc bẽn lẽn hân hoan. Vì ở Hậu cung này thứ không thiếu nhất chính là mỹ sắc, đối với Hoàng đế, chưa chắc xinh đẹp là có thể đắc sủng. Đối với việc mình có được Hoàng đế yêu thích hay không, lòng họ không hề chắc chắn. Bởi vậy mỗi tháng được thị tẩm hai ngày, nghe có vẻ ít, nhưng mưa móc không dứt lại là một chuyện tốt.

“Chủ ý của Hoàng hậu cũng tốt.”

“Hoàng thượng, ngày thị tẩm của mỗi người thần thiếp đã sắp xếp rồi.” Mộ Dung Tuyết gật đầu với Giai Âm nói, “Đọc đi.”

Giai Âm nâng quyển vải lần lượt đọc hết ngày thị tẩm của mỗi người, các nữ nhân trong điện đều biến sắc.

Tiếp đó, có hai tú nữ bạo gan đỏ mặt thấp giọng xin đổi ngày, nói là không tiện.

Tiếp đó các tú nữ khác cũng rần rần xin đổi ngày, nhất thời sắc mặt mỗi mỹ nhân đều đỏ bừng.

Những đại gia khuê tú này vốn coi trọng thể diện còn hơn tính mạng, hơn nữa đều là hoàng hoa khuê nữ, bị chiêu này của Mộ Dung Tuyết ép đến mức không ai không lột da mặt. Vì ngày thị tẩm Mộ Dung Tuyết sắp xếp vừa hay đều là ngày đến tháng của họ.

Đinh Hương muốn cười nhưng không dám cười, thầm bội phục tiểu thư có thể nghĩ ra chiêu chơi người ta như vậy.

Bội Lan cười thầm, nhưng vẫn lo Hoàng đế nổi giận. Sắp xếp như vậy thì những mỹ nhân này chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn, há chẳng phải chọn vào cung vô ích rồi sao. Nàng ta thấp thỏm không yên lén nhìn sang, Hoàng đế không những không giận, ngược lại còn lộ ra ý cười như có như không, dường như còn hơi vui mừng.

Điều này càng khiến Bội Lan khó hiểu.

Hoàng đế vẫy vẫy tay: “Lui hết đi.”

Trong điện chỉ còn lại Mộ Dung Tuyết và Gia Luật Ngạn, yên lặng đến mức khiến người ta bức bối.

Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu lên gương mặt như tạc của Mộ Dung Tuyết, khiến những sợi lông tơ mỏng manh trên gò má càng rõ ràng hơn, nàng như một mỹ nhân làm từ băng tuyết, tuy có nét đẹp kinh tâm động phách nhưng lại khiến tia nắng xuân trong lòng bỗng trở nên giá băng.

Nàng từng cười giảo hoạt như một con tiểu hồ ly, từng mặt dày bám lấy người ta như một con cún, từng to gan như một con báo tuyết, từng … Những cảnh tượng này lướt qua trước mắt như sao băng, cổ họng nghẹn lại, hắn đè nàng xuống lưng ghế, cắn vào tai nàng nói, “Nàng cố ý phải không?”

“Phải, thiếp cố ý đó.” Nàng đón lấy ánh mắt hắn, nhìn rõ hình bóng mình trong mắt hắn, không một chút hoảng sợ, chỉ có khiêu khích: Chàng tức giận đi, nổi trận lôi đình đi!

Hắn bỗng bật cười: “Nàng ghen sao?”

Nàng hừ một tiếng rồi cười theo: “Thần thiếp ợ sức khỏe Hoàng thượng chịu không nổi thôi.”

“Sức khỏe Trẫm thế nào chẳng phải hôm qua Hoàng hậu đã từng lĩnh giáo rồi sao?”

Nàng đỏ mặt ngoảnh đầu đi, không nhìn hắn nữa.

Hắn quay đầu nàng lại, trong mắt dâng trào sóng đen, giọng khàn đi, “Nàng vẫn để tâm đúng không? Nàng không muốn bên cạnh Trẫm có nữ nhân khác đúng không?”

“Hoàng thượng tự mình đa tình rồi.”

“Nàng vẫn yêu Trẫm.”

“Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết cười như mẫu đơn ngày xuân, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn hàn mai trong băng giá, gằn từng chữ: “Người cho rằng, trải qua bao nhiêu chuyện như vậy rồi, thần thiếp còn dám yêu người sao?”

Gia Luật Ngạn mỉm cười nói: “Đêm Đoan ngọ, nàng đưa Kiều Linh Nhi đến Trích Tinh lâu, đích thực Trẫm tưởng rằng nàng không yêu Trẫm nữa, nhưng xem biểu hiện của nàng hôm nay thì lại là vô cùng yêu thích.” Hắn chỉ vào ngực nàng, cười muôn phần khoái chí: “Trái tim chân thật này còn thật hơn vàng ròng nữa.”

Mộ Dung Tuyết bị hắn chỉ vào ngực, tim bất giác đập thình thịch mấy cái, ngoảnh mặt đi lạnh lùng nói: “Thần thiếp là báo thù chứ không phải ghen.”

“Hôm đó khí trời nóng nực, Trẫm muốn đến Trích Tinh lâu hóng mát, không ngờ dọc đường đổ mưa. Trẫm lên lầu trú mưa, không ngờ Kiều Linh Nhi cũng ở đó. Lẽ nào Trẫm phải đuổi cô ta ra ngoài sao? Một lúc sau, Trẫm cảm thấy trong người không ổn lại thấy sắc mặt cô ta đỏ bừng, liền biết trú mưa là giả, tính kế mới là thật, nên lập tức bảo cô ta đi.”

Mộ Dung Tuyết nghe đến đây, dường như cái gai trong lòng bị nhổ đi, nhưng ngoài cái gai này vẫn còn nhiều cái gai khác.

Nàng quay lại liếc hắn: “Hoàng thượng không thất thân đó chứ?”

Gia Luật Ngạn véo má nàng, “Lu giấm này.”

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Kiều Linh Nhi tuy xinh đẹp, nhưng dù sao tuổi cũng quá nhỏ, không xinh đẹp quyến rũ mỗi người một vẻ như các tú nữ hôm nay. Hoàng thượng nói có phải không?”

Gia Luật Ngạn ra vẻ vô tội: “Những mỹ nhân này đều do Hoàng hậu đích thân tuyển chọn, không liên quan đến Trẫm.”

Mộ Dung Tuyết tức giận nói: “Rõ ràng là chàng muốn chọn, vậy mà giờ lại không chịu nhận.”

“Chẳng phải Hoàng hậu tâm tâm niệm niệm muốn làm Hiền hậu sao, bất luận thế nào Trẫm cũng phải thành toàn cho nàng một lần chứ.” Gia Luật Ngạn cười vô cùng xấu xa: “Hôm nay Trẫm thật sự mở rộng tầm mắt, cuối cùng cũng thấy được phong phạm của Hiền hậu rồi. Quả nhiên là hiền huệ khiến người ta ói máu.”

Mộ Dung Tuyết trừng hắn nói: “Không sai, thiếp đố kị, không bao dung được ai, dựa vào cái gì mà phu quân thiếp vất vả theo đuổi được phải dâng cho những nữ nhân kia chứ?”

Gia


XtGem Forum catalog