
nhiên lại hỏng?”
“Vì bị bệnh nên mới hỏng.”
“Vậy nay làm sao lại khỏi rồi? Việc này thật sự có ẩn tình, cũng thật quái dị.”
“Phụ thân tôi là đại phu, thời gian qua đi khắp nơi tìm thuốc nên mới dần dần hồi phục, nhưng vẫn chưa khỏi hẳn, trước đây giọng tôi không phải như vậy.”
Nam nhân trung niên hừ lạnh mấy tiếng: “Lẽ nào muốn nghe tiếng cha cô kêu thảm mới chịu nói thật?”
Mộ Dung Tuyết nghiêm giọng nói: “Nếu ông động đến cha tôi, tôi chết cũng không nói một chữ.”
Người đó mất kiên nhẫn nói: “Mau nói.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Triệu nương nương trong cung là hàng xóm nhà tôi, vốn là một nữ nông gia, đột nhiên bay lên cây thành phụng hoàng khiến tôi rất ngưỡng mộ. Tôi cũng rất muốn có vinh hoa phú quý hưởng không hết như vậy. Do đó hai ngày trước khi tuyển chọn tôi đã lục y thư của cha tôi, tìm được một phương thuốc làm đẹp, có thể khiến da thịt tươi sáng như hoa đào. Nào ngờ tôi lại dị ứng với phương thuốc đó, khiến mặt tôi nổi đầy mụn. Phụ thân tôi sợ tôi bị như vậy đến Kinh thành sẽ không được chọn, nên đã cho tôi một liều thuốc mạnh để trị mụn trên mặt. Sau khi uống thuốc đó xong tôi vừa nôn vừa tiêu chảy, giọng cũng không nói được nữa, tôi chỉ đành ôm bệnh hai ngày mới khởi hành.”
Nam nhân trung niên nhíu mắt xem xét Mộ Dung Tuyết, “Đây là lời thật của cô đó à?”
“Đích thực là thật, nếu đại nhân không tin, có thể đi hỏi những Nương nương cùng tuyển tú, xem hôm đó có phải mặt tôi nổi đầy mụn không.”
“Lời nói dối của Mộ Dung phu nhân cũng khéo lắm. Nhưng đáng tiếc, còn mảnh vải hứa hẹn đó Phu nhân giải thích thế nào?”
“Mảnh vải gì?”
“Phu nhân muốn giả hồ đồ sao? Mảnh vải dùng son viết rằng đảm bảo cô không được chọn đó.”
“Tôi thật sự không biết.” Mảnh vải đó đích thực không thể dùng làm chứng cứ, đã không có tên, lại dùng son viết lên. Hơn nữa mô phỏng bút tích của một người không khó. Cho dù trình lên Hoàng đế, Gia Luật Ngạn cũng có thể thoái thác.
“Đôi tay ngọc này của Phu nhân nếu bị Tạp hình[1'> làm hỏng vậy thì thật đáng tiếc.” Nam nhân trung niên gật đầu với đại hán phía sau.
[1. Dụng cụ kẹp tay.'>
Đại hán kia lập tức lấy hình cụ kẹp tay đến, nhét tay Mộ Dung Tuyết vào, dùng lực kéo mạnh, Mộ Dung Tuyết lập tức đau đến tái mặt, toàn thân run rẩy.
Nàng toát mồ hôi lạnh, nghiến răng nói: “Đại nhân, câu nào của tôi cũng là sự thật.”
“Mộ Dung phu nhân đối với Chiêu Dương vương thật sự tình thâm, đến nước này rồi mà vẫn bảo vệ hắn.”
Mộ Dung Tuyết đau đến run người, gắng sức nói:
“Đại nhân lầm rồi, tôi đối với hắn căm hận thấu xương, lúc hắn bỡn cợt tôi rồi vứt bỏ, vì Triệu nương nương thất sủng nên lập tức bỏ rơi tôi, vì để Ngọc vương phi vui nên đuổi tôi ra khỏi Kinh thành, loại tiểu nhân vô tình vô nghĩa xu nịnh quyền thế như vậy sao tôi lại bảo vệ hắn được?”
Nam nhân trung niên thoáng suy tư rồi nói: “Cho dù lời cô nói là thật, nhưng đáng tiếc, đó không phải là lời chủ nhân nhà ta muốn nghe. Nếu cô chịu viết một bản cung theo lời chủ nhân nhà ta thì ta sẽ thả cô.”
“Lời gì?”
Nam nhân trung niên đặt một bản cung trước mặt nàng, “Phu nhân cứ theo lời khai trên đây chép lại một bản, rồi ấn dấu tay là được.”
Mộ Dung Tuyết lắc đầu, “Đại nhân, tôi không thể viết, nếu tôi viết lời khai bất lợi với Chiêu Dương vương, sau này hắn tìm tôi báo thù, há chẳng phải tôi chết không chỗ chôn thây sao?”
Nam nhân trung niên bật cười: “Phu nhân cả nghĩ rồi, chỉ cần có bản cung này, Chiêu Dương vương không còn cơ hội ra tay với cô nữa đâu.”
Xem ra bản cung này là muốn đẩy Gia Luật Ngạn vào chỗ chết. Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, kiên quyết nói:
“Đại nhân, tôi không thể viết.”
Nam nhân trung niên kiên nhẫn có hạn, lạnh lùng nói: “Phu nhân rượu kính không uống muốn uống rượu phạt, vậy đừng trách ta không khách sáo, dụng hình!”
“Đại nhân khoan đã.”
Lịch Vạn Thịnh vui mừng nói: “Phu nhân đổi ý rồi sao?”
Mộ Dung Tuyết nói: “Không phải tôi không chịu viết, chỉ e sau khi viết xong, đại nhân sẽ giết tôi diệt khẩu.”
Lịch Vạn Thịnh nói, nha đầu này cũng không ngốc. Ông ta cười cười nói: “Phu nhân yên tâm, chỉ cần viết bản cung xong sẽ thả cô đi.”
Mộ Dung Tuyết lòng biết hoàn cảnh trước mắt của mình nguy hiểm dường nào, bất luận nàng có viết hay không đều bị diệt khẩu, nhưng viết rồi sẽ chết nhanh hơn một chút, không đau đớn lắm, không viết sẽ bị từ từ giày vò đến chết.
Gia Luật Ngạn là người nàng thương yêu sâu sắc, cũng là người từng cứu nàng, nàng chết vì hắn cũng không có gì to tát lắm, nhưng nàng không thể liên lụy cha nàng, càng không thể liên lụy Hứa Trạch.
“Chỉ cần đại nhân thả cha tôi và những người khác trước, tôi sẽ viết bản cung.”
Lịch Vạn Thịnh ghé tai dặn dò Vinh Bưu sau lưng mấy câu, sau đó nói với Mộ Dung Tuyết: “Được, làm theo lời Phu nhân, thả người trước.”
Vinh Bưu sang phòng kế bên, trong chốc lát, Mộ Dung Tuyết từ cửa sổ nhìn thấy Đinh Hương, Bội Lan từ trong loạng choạng bước ra, Mộ Dung Lân dìu Hứa Trạch. Toàn thân hắn dày đặc vết thương, máu me bê bết, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy mà lòng vô cùng buồn bã, đều do nàng liên lụy đến hắn. Lúc ở khách điếm rõ ràng hắn có thể tự mình