
nín thở. Thế nhưng trong khoảnh khắc ngã xuống
nước, miệng cô lại bị một vật thể vô cùng mềm mại chạm vào. Tiểu Ái mở to mắt
ngạc nhiên, Ruki mỉm cười gian ác, miệng của cậu ta vẫn đang dính chặt trên môi
cô.
“Cắt! Cắt!” Giọng nói của phó đạo diễn vang lên. Đám nhân
viên lóng ngóng chân tay chạy đến đỡ họ dậy. Tiểu Ái ra sức lau chùi môi rồi
đứng lên, nước từ trên tóc cô chảy xuống mặt, làm phai đi lớp trang điểm, trông
bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
“Đạo diễn Trịnh! Chuyện vừa nãy là sao vậy!” Cô không dám
nói với Dung Kỳ, chỉ có thể hướng về phía phó đạo diễn: “Không phải là vung tay
ra lùi về sau sao? Trước giờ nếu có thêm thắt gì vào kịch bản thì phải thông
báo với tôi một tiếng chứ!”
Đạo diễn Trịnh còn chưa mở miệng, âm thanh trong trẻo của
chàng trai đã vang lên: “Xin lỗi đạo diễn! Vừa rồi lúc tôi định lùi ra phía sau
thì bị trượt chân ngã, không ảnh hưởng gì đến cảnh quay chứ?” Cậu ta nói, nhưng
ánh mắt lại hướng về phía Dung Kỳ đang ngồi bên cạnh yên lặng không nói gì.
Thấy Dung Kỳ vẫn ngồi đó không nói gì, đạo diễn Trịnh chỉ
cười vài tiếng: “Ồ! Hóa ra là như vậy! Không sao! Không sao! Lời thoại cũng đã
diễn xong rồi, sau này bổ sung thêm cảnh lùi về phía sau là được. Ai đó đến dìu
Ruki nghỉ ngơi đi, xem cậu ấy trượt chân có bị thương không, nếu bị thương phải
đưa cậu ta đi khám ngay.”
Dung Tiểu Ái ngẩn người: “Đạo diễn Trịnh, vậy còn tôi thì
sao?”
“Cô còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau đi thay quần áo, lát nữa
còn một cảnh của cô nữa đấy!”
“Nhưng mà vừa rồi thằng nhóc ấy – Ando Ruki cậu ta…” Liếc
nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng Dung Kỳ, cô bỗng có cảm giác khó mở miệng:
“Cậu ta… cái mà cậu ta làm với tôi, bọn ông không thấy sao?”
“Đó không phải là vô tình sao? Thật là! Mau đi thay quần áo,
mau lên!” Đạo diễn Trịnh giậm chân, đưa mắt ra hiệu với cô. Từ lúc khởi quay
đến giờ, đã xảy ra rất nhiều chuyện với vai phụ nhỏ do Thôi Nhị thiếu gia giới
thiệu. Từ chuyện nhảy lầu, đến chuyện ngã xuống nước, nhưng người thì rõ ràng
là do ông ta chọn. Nếu cứ tiếp tục thế này, biết ăn nói thế nào với đạo diễn
Aki chứ.
Tiểu Ái vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng mấy nhân viên đã tiến
đến kéo cô đi.
Thay bộ quần áo ướt, mặc áo thun T-shirt, Tiểu Ái bực tức
ngồi trong phòng hóa trang trên xe, không hề phát hiện ra có người đẩy cửa,
lặng lẽ bước vào.
Một chiếc khăn bông lớn từ phía sau phủ lên đầu Tiểu Ái,
động tác không mấy nhẹ nhàng lau mái tóc giúp cô. Tiểu Ái cứ nghĩ là Tư Nhã,
nên chẳng ngần ngại vòng tay ra ôm chặt người vừa bước vào: “Nhã Nhã thân yêu,
vẫn là cậu…” Cô bỗng sững lại, lưng của Tư Nhã sao lại rộng lớn và rắn chắc thế
này!
Dung Tiểu Ái vội quay đầu lại, đập vào mắt cô là khuôn mặt
lạnh lùng nhưng vô cùng đẹp trai.
“Anh…” Cô vô thức gọi nhỏ, ngay lập tức đổi cách xưng hô:
“À, đạo diễn!”
“Mau lau khô tóc đi, không lại bị cảm đấy!” Những ngón tay
thon dài vẫn chuyên tâm lau tóc cho cô, lông mi anh rủ xuống sống mũi thẳng
dài, từ phía cô nhìn lên, trông anh đẹp đến mức làm người ta nín thở. Chiếc
khăn bông dần dần lau tới giữa cổ và hai má Tiểu Ái, cảm giác tiếp xúc mềm mại
khiến những uất ức vừa rồi lại tuôn trào: “Anh, thằng nhóc đó thật sự rất đáng
ghét…”
“Đã biết như vậy, lần sau đừng có chọc ghẹo cậu ta nữa.”
Dung Kỳ tỉ mỉ lau khô tất cả những giọt nước còn đọng lại, ánh mắt lặng lẽ
hướng về đôi môi đỏ ẩm của Tiểu Ái.
“Anh…” Tiểu Ái hiếm khi thấy anh không mắng mình, nhất thời
thấy hơi lạ lẫm.
Ngón tay thon dài xinh đẹp di chuyển trên môi, Tiểu Ái sững
người, phát hiện anh đang dùng ngón tay cái chà đi chà lại môi mình. Tiểu Ái đờ
đẫn, anh ấy đang làm gì vậy? Chắc không phải vì việc ngoài ý muốn vừa nãy đấy
chứ, nên bây giờ “dọn dẹp hiện trường tai nạn” ư? Bệnh ưa sạch sẽ của anh thật
sự ngày càng trầm trọng!
“Tiểu Ái!” Kèm theo tiếng gọi của Tư Nhã, cửa xe cũng bị kéo
mạnh ra.
Ngón tay trên môi Tiểu Ái lập tức thu về, Dung Kỳ ngước lên,
đôi mắt màu trà thạch anh bắn ra những tia nhìn sắc lạnh.
“Hello Dung Kỳ, anh
cũng ở đây à?” Tư Nhã lập tức tỏ vẻ yểu điệu thục nữ. Tiểu Ái ngước lên lườm,
Dung Kỳ lạnh nhạt “ừm” một tiếng rồi bước xuống xe.
“Anh trai cậu vẫn đối xử tốt với cậu mà!” Khi Dung Kỳ đã đi
xa rồi, Tư Nhã mới khôi phục trạng thái bình thường, xoa đầu Tiểu Ái tỏ ý an
ủi: “Còn nữa, kĩ thuật hôn của thằng nhóc đáng ghét kia thế nào?”
“Cút!” Lần này là Tiểu Ái muốn đá bay Tư Nhã.
Công việc quay phim một lần nữa kéo dài đến tận đêm khuya,
vì sáng mai có tiết học, nên Tư Nhã sau khi ăn vội hộp cơm liền nhanh chóng
quay về. Lúc Tiểu Ái thay xong quần áo rời khỏi phim trường cũng đã gần một giờ
sáng. Trong ga-ra để xe, các tài xế mệt mỏi ngồi đợi các diễn viên nhưng vẫn
rất tận tùy với công việc của mình. Tiểu Ái không có người chở, cũng không có
xe, việc đi lại đều tự thân vận động.
Lúc đi qua Dung Kỳ, anh vẫn đang bận rộn, xem lại cảnh quay
trên máy quay phim, thỉnh thoảng nói gì đó với người trợ lí bên cạnh. Cô im hơi
lặng tiếng định bụng không chào, nhưng không ngờ đúng lúc đó anh ngoảnh đầu
lại, bắt gặp ngay dáng vẻ r