
đã bị sự xuất hiện của một người làm cho tắt ngấm.
Lúc đó, vừa bước ra khỏi thang máy tầng một thì Tiểu Ái
thoáng thấy bóng hình phía trước cách đó không xa, cô lập tức bất động tại chỗ.
Không biết tại sao anh lại có mặt ở đây? Chẳng kịp để mình suy nghĩ nhiều, Tiểu
Ái lập tức quay người, lẩn tránh.
Lúc Tiểu Ái thở hồng hộc chạy từ cửa say của Tịnh Hải đến
ngã ba đường, chiếc Suv màu đen vừa lúc dừng trước mặt cô, tốc độ xe rất nhanh,
xém chút nữa đụng phải cô.
Tiểu Ái lùi về phía sau hai bước, cùng lúc đó người trên xe
mở cửa bước xuống. Trên người anh mặc bộ quần áo màu trắng nhạt, tóc trước trán
hơi rối, không biết là vì bị gió thổi, hay do chạy nhanh nữa. Tiểu Ái giơ chiếc
túi to lên che mặt, mưu tính lẳng lặng chuồn đi. Nhưng đáng tiếc anh đã đưa tay
ra, túm chặt lấy cô.
“Buông tay ra!” Tiểu Ái vứt túi xuống, giận dữ trừng mắt
nhìn anh,
“Chúng ta tìm một chỗ nào đó nói chuyện.” Dung Kỳ bước tới
gần, thân hình cao lớn hình thành sự đối lập mạnh yếu rõ rệt.
“Anh và tôi thì có chuyện gì đáng nói chứ?”
Đôi mắt màu trà thăm thẳm mà bất lực, anh không nói nữa, kéo
thẳng cô lên xe.
Suốt chặng đường, Tiểu Ái đều không nhìn anh, ôm túi xách
nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng như búp bê. Chiếc xe chạy ra khỏi khu vực thành
phố, sau đó dừng tại khu mộ dưới chân núi. Dung Kỳ đã tắt đèn nhưng chưa xuống
xe và cũng không để Tiểu Ái xuống. Cửa giữa vẫn đóng, anh nghiêng đầu chăm chú
nhìn khuôn mặt tủi thân quay đi của cô, những ngón tay thon dài, trắng trẻo nhẹ
nhàng vuốt tóc cô. Tiểu Ái đưa tay hất đi, nhưng vẫn không nhìn anh. Không khí
trong xe dường như trở nên ngột ngạt hơn, cô có cảm giác khó thở.
“Tiểu Ái…” m thanh nhẹ nhàng, pha chút khàn khàn, có vẻ rất
mệt mỏi không hề giống một Dung Kỳ luôn vời vợi trên cao chút nào.
Trong nháy mắt, trái tim cô dường như nhói đau, cho dù đó
chỉ là giây phút ngắn ngủi, cho dù cô không muốn thừa nhận một chút nào.
“Đủ rồi! Anh muốn nói gì thì nói nhanh lên, tôi rất bận,
không có nhiều thời gian.” Tiểu Ái không thể nào chịu đựng được sự suy tư trầm
lặng này nữa.
Tuy nhiên, anh lại đột ngột ôm lấy cô, cánh tay mạnh mẽ,
vòng qua bả vai, ôm chặt cô vào lòng. Khuôn mặt bị ép lên vai anh, mùi hương
thanh tịnh quen thuộc bay vào mũi, khiến cô gần như chết chìm trong đó.
“Buông tôi ra! Dung Kỳ, anh buông tay ra cho tôi!” Tiểu Ái
thật sự hối hận vì giữa đường đã không nhảy ra khỏi xe.
Dung Kỳ giữ chặt Tiểu Ái trong lòng, khiến cô ra sức giãy
giụa, những lời mắng giận ban đầu sau cùng dần nén xuống, chuyển thành lời cầu
xin yếu ớt.
Bây giờ chỉ cần anh buông tay ra, cô không quan tâm trước
mặt mình anh hèn mọn, đáng thương đến đâu. Cô chỉ nghĩ mình thật sự sắp điên
rồi, trong đầu cô hiểu rõ anh là anh trai cô, nhưng cơ thể lại đắm mình trong
vòng tay ôm ấp ấy. Hai con người trong cô như đang giằng xé, khiến cô sắp vỡ
vụn.
Tiểu Ái nhớ lại những lời Trân Gia từng nói, anh yêu cô sâu
đậm nhiều đến nhường nào. Rồi cô lại nghĩ đến những năm tháng sống cùng nhau,
anh duy trì sự xa cách, lạnh nhạt khiến cô luôn cho rằng anh ghét cô. Tiểu Ái
nghĩ đến nụ hôn chỉ thuộc về những người yêu nhau vào buổi sáng sớm tuyết bay
trong gió, anh làm cách nào để thoát khỏi thân phận của người anh trai? Và vào
đêm mưa gió bão bùng đó, trong chiếc du thuyền lắc lư, anh và cô mất đi kiểm
soát quấn vào nhau một cách sa đọa.
Sau khi cùng Thôi Thái Dạ thử qua chuyện đó, Tiểu Ái không
thể nào giống trước kia, như đinh đóng cột nói với chính mình rằng tất cả là
lỗi của anh.
Đúng vậy, Tiểu Ái luôn tự nói với chính mình rằng, đêm hôm
đó do cô bị thương ở trán, toàn thân yếu ớt không có sức lực, vì thế mới bị ép
làm chuyện sai lầm. Nhưng hiện tại cô đã hiểu rõ, trong đầu tình nguyện hay
không và thân thể có thuận theo hay không hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
Thật là vô liêm sỉ! Tiểu Ái hung hăng mắng chính mình.
Cuối cùng Dung Kỳ cũng buông lỏng tay. Tiểu Ái lập tức vượt
qua anh mở khóa cửa xuống xe. Sau khi hít từng ngụm lớn không khí trong lành,
lạnh giá vào phổi, cô mới có cảm giác như mình được sống lại. Nhưng lúc đó,
Tiểu Ái lập tức bị anh túm chặt rồi lẳng lặng kéo một mạch về phía trên núi.
Khu mộ này thực ra rất gần với phần mộ của ông nội và bà nội
Tiểu Ái, nhưng cô lại không hề biết. Cô lạ lẫm với nơi này, bởi vì trước giờ cô
chưa từng đến đây. Và ngay cả bố cô, cũng chưa từng đến.
Tiểu Ái liên tục giãy giụa, mưu tính thoát khỏi ngón tay
anh. Anh tăng thêm lực tay, tiếng “hic hic” vì đau đớn lập tức phát ra. Lông
mày anh nhíu lại, vội bước chân và dùng lực kéo cô đến trước một ngôi mộ. Đã
rất nhiều năm rồi anh không đến đây, những mảng kí ức đau buồn, mờ nhạt ngày
nhỏ, khiến anh rất ít đến nơi này.
Người phụ nữ trên bức ảnh bia mộ có khuôn mặt trẻ trung,
dung mạo xinh đẹp, hoàn mĩ đến không tưởng, thần thái dịu dàng, trầm tĩnh. Cho
dù chỉ là một tấm ảnh đen trắng nhỏ nhưng vẫn có thể khiến cho người ta phải
chăm chú ngắm nhìn, không rời mắt.
Tiểu Ái liếc nhìn người bên cạnh, lấp tức như hiểu ra. Người
phụ nữ này là mẹ ruột của Dung