
c này.
Tiểu Ái thầm khen ngợi, đây mới đúng là cao nhân. Cô vẫn còn
kém xa lắm.
“Là bạn gái của tôi.” Ando Ruki cười rạng rỡ. Tiểu Ái rất
muốn phun cái gì đó để biểu đạt sự vô tội của mình, nhưng đáng tiếc cô không
uống rượu cũng không ăn gì, nên không có gì để phun ra. Tiểu Ái lúc này chỉ có
thể cười mấy tiếng, nói: “Cậu ta vẫn luôn thích đùa như vậy, hai vị thấy tuổi
tác của tôi thế này giống sao được. Chúng tôi từng là bạn diễn trong phim “Vũ
điệu đào kép”, cậu ta luôn coi tôi là chị.”
“Ruki rất ít khi dẫn theo ai xuất hiện trong những trường
hợp này.” Nụ cười Hoắc Hoài Kỳ càng đậm hơn: “Aki, ngoại hình của vị tiểu thư
này khá tốt, bộ phim vừa nhắc tới, có vai diễn nào phù hợp hai người có thể
tiếp tục hợp tác?”
Phim mới? Hai mắt Tiểu Ái sáng lên, ánh mắt như đèn pha
chuyển về phía Dung Kỳ. Anh không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, chậm rãi nói:
““Vũ điệu đào kép” vừa kết thúc, bộ phim mới vẫn còn rất xa tôi sợ dự định sớm
quá sẽ làm lỡ lịch trình của người khác.”
Tiểu Ái cười mỉa mai. Lịch trình gì chứ? Bây giờ ngoài luyện
tập cô cũng chỉ tham gia một số tiết mục giải trí truyền hình nhỏ, nhàn rỗi đến
phát ngấy lên rồi. Sau đó, họ lại chuyển sang chủ đề khác, bàn về triển vọng và
hướng đi của thị trường điện ảnh, sau đó chỉ một câu nói của Thang Ân Nặc mà vô
tình nhắc đến chuyện bạn gái của Dung Kỳ.
“Không giấu gì mọi người, thật sự là tôi chưa có bạn gái.
Tôi mới bắt đầu khởi nghiệp, cũng chưa nghĩ đến chuyện đó.” Anh mỉm cười nói,
lần đầu tiên Tiểu Ái phát hiện ra tài diễn xuất của anh cũng không tồi.
“Đúng là người trẻ giàu nghị lực!” Hoắc Hoài Kỳ tán dương
một câu. Thang Ân Nặc không nói gì, chỉ lặng lẽ chăm chú nhìn khuôn mặt hoàn mĩ
của Dung Kỳ, ánh mắt thật khó hiểu.
Ánh mắt đó khiến Tiểu Ái không khỏi nghĩ đến những chuyện mà
Trân Gia đã từng kể giữa Thang Ân Nặc và Hứa Kỷ Dương. Một người phụ nữ độc
thân hơn bốn mươi tuổi, tiền tài, địa vị, danh tiếng đều có hết, chị ta còn
thiếu cái gì nữa? Đáp án chỉ là thiếu đàn ông. Mặc dù tối đó Thang Ân Nặc không
nhắc gì đến chuyện hợp tác với Dung Kỳ, nhưng bây giờ suy nghĩ lại, vì để ý
Dung Kỳ nên chị ta muốn lấy chuyện hợp tác làm cái cớ, để có thể tiếp cận anh
nhiều hơn. Điều đó hoàn toàn cũng có khả năng.
Như nhận thấy sự đăm chiêu trong mắt Tiểu Ái, Thôi Thái Dạ
yêu cầu Châu An và Ngô Kỳ San quay về công ty trước. Sau khi đã đuổi khéo được
hai người, anh kéo cô ngồi lên sô-pha, vừa chỉnh lại mái tóc bù xù của cô, vừa
hỏi; “Thế nào, bọn họ đã đi rồi, em có thể khai báo sự tình buổi tối hôm đó cho
anh đuợc rồi chứ?”
“Cũng không có gì, chỉ là nửa thật nửa hư mà thôi.” Tiểu Ái
duỗi lưng, tránh cánh tay của anh, sau đó nhẹ nhàng dựa vào một bên ghế sô-pha,
tường thuật qua loa sự tình hôm đó.
Thôi Thái Dạ bỗng nhiên cười phá lên: “Xem ra, Thang Ân Nặc
thật sự đã để ý Dung Kỳ rồi! Chỉ là người phụ nữ kia không hề đơn giản, cô ta
trước khi đạt được lợi ích sẽ không để cho ai hưởng lợi cả. Tất nhiên, Dung Kỳ
và cô ta hợp tác, chắc chắn sẽ dấy lên làn sóng lớn trong nghề, như vậy thì chi
phí quảng cáo cũng có thể tiết kiệm được rồi. Chỉ là với tính cách của Dung Kỳ,
cậu ta nhất định sẽ không đáp ứng yêu cầu của Thang Ân Nặc, hai người sẽ rất
khó hợp tác với nhau.”
“Ý của anh, đó chỉ là tin thất thiệt của đám truyền thông
hả?” Tiểu Ái gạt mái tóc, cụp mắt xuống không biết là đang nghĩ gì: “Anh sao
phải phiền phức đoán già đoán non vậy chứ, trực tiếp gọi điện cho anh ấy hỏi rõ
ràng không tốt hơn sao?”
“Anh cũng nghĩ đến chuyện đó rồi đấy chứ, nhưng đáng tiếc
hiện giờ không giống trước kia nữa!”
Thôi Thái Dạ thở dài, tiến gần đến phía Tiểu Ái, hơi thở nam
tính phả vào vành tai cô: “Anh đã cướp mất đứa em gái bảo bối của cậu ta, thế
nên cậu ta đương nhiên sẽ không đối xử hòa nhã với anh nữa. Tiểu Ái, suy cho
cùng, em mới là thủ phạm chính.”
“Gì chứ?” Hơi thở của anh khiến Tiểu Ái cảm thấy khó chịu,
cô lập tức xoay người đẩy anh ra, kết quả lại bị anh ôm gọn vào lòng. Anh vừa
cười vừa nhìn cô chăm chú, ánh mắt quyến rũ cháy bỏng, không mảy may để ý tới
sự cự tuyệt của cô. Mấy tháng nay, anh gần như cũng đã quen dần rồi. Cho dù cô
luôn cự tuyệt nhưng anh vẫn có cách tìm được niềm vui của mình.
“Thôi Thái Dạ! Anh hình như lại quên mất thân phận người
quản lý của tôi rồi. Người quản lý mà ra tay với nghệ sĩ của mình thì thật là
hơi mất phẩm cách đó.”
“Vậy ư, tại sao lại mất phẩm cách, anh không hiểu?” Anh ôm
chặt cô vào lòng: “Chi bằng em giải thích đi!”
“Tôi không muốn! Đã nói hàng nghìn lần rồi đó thôi.”
“Trước khi sự nghiệp thành công, tuyệt đối sẽ không yêu
đương.” Thôi Thái Dạ thuật lại từng chữ, nụ cười có chút bất lực. Đó là những
lời cô đã nói với anh khi hai người ký hợp đồng quản lý.
Mặc dù ban đầu quyết định này do Dung Kỳ đưa ra nhưng bây
giờ điều đó không còn ý nghĩa nữa, có những điều cho dù hoàn cảnh thay đổi,
chúng vẫn ăn sâu trong lòng. Người trong giới điện ảnh thường không thích hợp
yêu sớm. Người bạn học Châu Tao của cô, bốn năm đại học yêu nhau tha thiết là
vậy, nhưng đế