Polaroid
Trái Cấm Thơ Ngây

Trái Cấm Thơ Ngây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321951

Bình chọn: 7.00/10/195 lượt.

không thích mẹ?” Tư Phạm không hiểu hỏi, mẹ nó thật

dịu dàng lại thật là xinh đẹp.

“Bởi vì...” Trong đầu hắn không tìm được một đáp án rõ ràng, không nhịn được

trách cứ Tư Phạm: “Trẻ con, đừng hỏi nhiều như vậy!”

Diêm Thiên Phạm khiển trách khiến trong mắt Tư Phạm không khỏi đầy nước mắt.

“Đừng khóc... Tôi cho cháu biết nguyên nhân, nếu như cháu có tình cảm với một

người, có một ngày người đó sẽ bỏ rơi cháu, hoặc có thể làm tổn thương cháu,

cho nên, không có bất kỳ tình cảm gì là phương pháp bảo vệ bản thân tốt nhất.”

Hắn nói ra suy nghĩ trong lòng.

“Cha có thể yêu con cùng mẹ nha! Con cùng mẹ chắc chắn sẽ không bỏ rơi hoặc

thương tổn cha.”

“Cháu không hiểu...”

“Cha rất nhát gan có phải hay không?”

Diêm Thiên Phạm không lên tiếng nói chuyện nữa, hắn cảm giác băng sương trong

lòng dường như từ từ được hòa tan.

Hắn ôm đứa nhỏ vào phòng của hắn, nhẹ nhàng đặt nó lên giường.

“Cha, ngủ cùng con, con sợ bóng tối. Mẹ thường nói với con: Con yêu mẹ, mẹ yêu

Tư Phạm, như vậy con sẽ không sợ bóng tối nữa.”

Diêm Thiên Phạm kéo chăn lên, nằm xuống bên cạnh nó.

“Tư Phạm, cháu có sợ nếu như có một ngày mẹ không còn yêu cháu nữa, sẽ cầm roi

đánh cháu hay không?” Đắm chìm trong nỗi sợ hãi, khiến cho hắn từ nhỏ đã không

thể yêu thương ai.

“Không sợ! Bởi vì mẹ rất dịu dàng, mỗi một ngày con đều yêu mẹ, mẹ cũng sẽ mỗi

một ngày yêu Tư Phạm.”

“Cháu còn nhỏ, không hiểu...”

“Cha, con thật yêu cha...”

Tư Phạm ngọt ngào hé mắt nhìn gương mặt Diêm Thiên Phạm một chút, sau đó nhắm

mắt lại.

Diêm Thiên Phạm ôm đứa bé trong ngực, cảm giác nó giống như mặt trời nhỏ, tựa

hồ hòa tan băng sương trong lòng hắn...

Diêm Thiên Phạm liên lạc với người đại diện của Vân Yên, biết Vân Yên hôm nay

không đi làm, hẳn là đang ở nhà, hắn liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng cũng

không có người nhận, hắn đành một mình đi tìm cô.

“Cha, con muốn mẹ!”

“Được! Tôi dẫn cháu đi tìm mẹ.”

Dường như nghe đứa bé này gọi hắn là cha đã trở thành thói quen, hắn cũng không

muốn phủ nhận nữa.

Diêm Thiên Phạm đi tới bên ngoài cửa nhà Vân Yên, nhấn chuông cửa một hồi lâu,

nhưng vẫn không có tiếng trả lời.

Hắn gọi thợ khóa đến phá cửa, vừa mở cửa ra, liền phát hiện Vân Yên té xỉu trên

đất.

“Mẹ, mẹ...”

Diêm Thiên Phạm ôm lấy cô, cùng Tư Phạm đưa cô đến bệnh viện...

Đi ra bên ngoài, liền nhìn thấy Lý Sĩ Kỳ.

“Anh làm gì Vân Yên?” Lý Sĩ Kỳ lo lắng hỏi.

“Tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện, không rảnh nhiều lời với cậu.”

Lý Sĩ Kỳ nhìn Vân Yên sắc mặt tái nhợt trong ngực hắn, cũng không xung đột với

hắn, thế là hắn nổ xe đi theo sau bọn họ.

☆ ☆ ☆

“Bệnh viện Thiên Ân”, bên ngoài phòng cấp cứu –

“Nếu như cậu không thể chăm sóc cô ấy thì ly hôn đi, để cho tôi chăm sóc cô

ấy.” Diêm Thiên Phạm nổi giận quát Lý Sĩ Kì.

“Nếu như cô ấy muốn gả cho tôi, tôi đã sớm cưới cô ấy rồi, anh muốn châm chọc

tôi đúng không?”

“Cậu không phải là chồng của cô ấy, vậy đứa bé kia...”

“Vân Yên không nói cho anh biết sao?”

“Đúng! Cô ấy không nói cho tôi biết.”

“Vậy tôi cũng không nói.”

Diêm Thiên Phạm đột nhiên nhìn chằm chằm Tư Phạm, khuôn mặt nó cùng hắn khi còn

bé có chút giống nhau: “Là con của tôi sao? Không thể nào... Đứa bé đã chết

rồi!”

Lúc này, đèn phòng cấp cứu tắt.

Lý viện trưởng bước ra ngoài, nói với hai người đang lo lắng: “Bạch tiểu thư

chỉ là thiếu máu, ăn nhiều thức ăn có dinh dưỡng và không làm việc quá độ là

được.”

“Lý viện trưởng, tôi còn muốn hỏi ông một chuyện, lúc trước ông có bỏ con của

Vân Yên không?” Diêm Thiên Phạm nghi ngờ chất vấn.

“Diêm tiên sinh, rất xin lỗi, khi đó tôi thấy Bạch tiểu thư rất đáng thương,

hơn nữa nghi ngờ đó là con của ngài, nên tôi liền lén lút quyết định giữ đứa bé

lại, nếu như ngài bởi vì chuyện này mà trách cứ tôi, tôi nguyện ý chấp nhận.”

Năm đó ông thật là không đành lòng, dù sao ông cũng nghi ngờ đây chính là con

của Diêm Thiên Phạm!

“Tôi sẽ không trách ông, đây là con của tôi.” Diêm Thiên Phạm ôm lấy Tư Phạm,

kiêu ngạo nói.

“Chaa!” Tư Phạm hướng về Lý viện trưởng kêu lên, trên khuôn mặt nhỏ lộ ra tươi

cười ngọt ngào.

“Ông ấy không phải cha của con, cha mới là cha của con.” Diêm Thiên Phạm không

vui cải chính.

“Cha!” Tư phạm lần nữa hô to một tiếng với Diêm Thiên Phạm.

Lý viện trưởng cười cười rời đi, không dám tiếp tục tranh thủ tình cảm cùng

Diêm Thiên Phạm.

Diêm Thiên Phạm đưa mắt nhìn Lý Sĩ Kỳ, “Nếu mọi chuyện đã rõ, Tư Phạm là con

của tôi, cậu cũng không nên ở gần Vân Yên nữa.”

“Vì sao tôi phải buông tay? Vân Yên cùng anh ở chung một chỗ căn bản không vui

vẻ.”

“Cậu tốt nhất cách xa cô ấy một chút.” Hắn cảnh cáo.

“Tôi sẽ không nghe lời anh.” Lý Sĩ Kỳ cũng không còn là bại tướng dưới tay hắn

như năm đó nữa, hắn quyết định kết hôn cùng Vân Yên.

“Thích thì cứ việc, chờ xem tôi sẽ làm gì cậu!”

“Không sao cả.”

Hai người đàn ông trợn mắt giằng co, cho đến khi giường bệnh của Vân Yên từ

phòng cứu cấp đẩy ra, chuyển tới phòng bệnh bình thường.

☆ ☆ ☆

“Tư Phạm, Tư Phạm...” Vân Yên từ từ tỉnh lại.

“Mẹ, con ở đây này.” Tư Phạm đi tới bên cạnh giường bệnh của mẹ.

“Vân Y