
Đi tới bên cạnh y tá đứng bên ngoài phòng giải phẫu, hắn đặt Vân Yên xuống,
thân thể cường tráng vẫn không buông lỏng vây cô trước ngực mình.
“Viện trưởng đâu?”
“Viện trưởng ở trong phòng bệnh, tôi lập tức đi mời ông ấy tới đây.”
Vân Yên lợi dụng lúc này, khẩn cầu nói: “Tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng đối
xử với tôi như vậy...” Nước mắt cô sớm đã rơi như mưa.
“Không được! Đứa bé tuyệt đối không được lưu lại.” Hắn một bộ không khoan dung.
Cô quỳ gối xuống, dùng thái độ hèn mọn nhất hôn giày của hắn, không ngừng thỉnh
cầu hắn: “Em yêu anh, em cầu xin anh, em cái gì cũng không có, em chỉ còn đứa
con này, em cầu xin anh đừng ép em phá thai, van cầu anh...” (Bun: chị này
làm mất mặt chị em phụ nữ quá!!!)
Diêm Thiên Phạm âm lãnh nhìn cô thật kỹ, nước mắt của cô không làm tan được
trái tim băng giá của hắn.
Hắn không tin vào “tình yêu”, xẹt qua trong đầu hắn chỉ có một khuôn mặt đứa bé
cô độc, tuổi thơ của hắn...
Những cái roi đau đớn kia đã sớm khắc sâu vào trong tim hắn...
Tâm tình của hắn đột nhiên không khỏi nóng nảy, “Cô y tá, mang cô ấy đi vào,
giúp cô ấy tiêm thuốc mê.”
“Không! Anh không cần tàn nhẫn như vậy...”
Vân Yên kêu gào khẩn cầu hắn, nhưng hắn vẫn không chút dao động.
Viện trưởng Lý lúc này chạy tới.
“Chủ tịch, có gì cần tôi giúp đỡ.”
“Giúp cô ấy phá thai.” Hắn mặt không chút thay đổi giao phó.
“Vâng.”
Vân Yên bị hai y tá dẫn vào phòng giải phẫu, “Đây là con ruột của anh mà,
anh...”
Nghe được câu này tất cả mọi người rơi vào kinh ngạc, không khỏi dừng bước.
Diêm Thiên Phạm lãnh khốc vô tình nói với viện trưởng Lý: “Ông dùng tốc độ
nhanh nhất đem bỏ đứa bé trong bụng cô ấy, đừng để tôi phải chất vấn năng lực
làm việc của ông.”
Vân Yên nghe vậy không hề cầu xin hắn nữa, chỉ là dùng tròng mắt chết lặng nhìn
hắn...
☆ ☆ ☆
Thiên Tự Ám vội vàng chạy tới bệnh viện “Thiên n”.
“Thiên Phạm, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mình... Giết chết nó!” Mới vừa trước đây không lâu, viện trưởng Lý chính miệng
nói cho hắn biết, ca phẫu thuật phá thai vô cùng thành công.
“Cậu giết chết ai?” Thiên Tự Ám nghe được không hiểu ra sao.
“Con ruột của mình.”
“Cậu cũng không có người thừa kế, tại sao không để cô ấy sinh đứa bé ra? Đó
cũng là baby của cậu nha!”
“Không! Mình không muốn tuổi thơ của nó bi thảm như mình, làm như vậy là cách
tốt nhất đối với nó.” Hắn thẳng thắn giải thích.
“Cậu cũng không có cho nó quyền chọn lựa, nói không chừng nó rất muốn đến với
thế giới này, rất muốn cậu làm cha của nó.” Thiên Tự Ám không thể tin được hắn
lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
“Mình không có cách yêu ai, cũng sẽ không yêu bất cứ ai.” Hắn lấy ra lý do duy
nhất.
“Cậu... Làm như vậy, còn Vân Yên làm sao bây giờ? Cô ấy rất đáng thương! Cô ấy
vô tội.” Thiên Tự Ám thật lòng đồng cảm với Vân Yên.
“Rất nhanh rồi cô ấy sẽ biết mình làm như vậy là đúng, cô ấy sẽ cảm ơn mình.”
Hắn tự lừa mình dối người nói.
“Thiên Phạm...”
“Cậu đừng nói nữa, mình đi về, giúp mình chăm sóc cô ấy.”
Thiên Tự Ám không nhịn được nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu thở dài.
Đây là lần đầu tiên Diêm Thiên Phạm phân phó hắn chăm sóc một cô gái, hắn rốt
cuộc có biết hắn rất có thể đã yêu cô gái này hay không.
Ai! Có lẽ phải chờ Diêm Thiên Phạm đi đến Nam Cực mới có thể giác ngộ.
Con đã không còn!
Vân Yên thương tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh
đứa bé đang chơi đùa.
Con yêu, tha thứ cho mẹ, mẹ không bảo vệ được con.
Cô yêu hắn, hắn căn bản không muốn, còn tàn nhẫn bóp chết sinh mạng bé nhỏ
trong bụng cô.
Tại sao hắn tàn nhẫn như thế, vô tình như thế, nhưng vì sao trong tim cô vẫn
không khỏi khát vọng cái ôm ấm áp của hắn? Kỳ vọng hắn có thể dịu dàng an ủi
cô?
Cô quả thật là hết thuốc chữa rồi, nếu còn yêu hắn thì sau này ngay cả tôn
nghiêm của bản thân cũng không còn.
Cô cầm lấy con dao gọt trái cây ở trên bàn, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng
giải thoát.
Một nhát dao cứa xuống, tất cả đau khổ đều có thể được giải quyết.
Cô cầm con dao, dùng sức cắt xuống tay mình.
Nhìn dòng máu đỏ tươi tuôn trào, cô cảm giác đau đớn trên cơ thể cùng lý trí từ
từ biến mất.
Rất nhanh, cô sẽ không cảm thấy đau đớn nữa...
Cô cũng có thể khiến cho mình không yêu thương hắn, không hề hận hắn...
Nhìn dòng máu tươi trên mặt đất, bờ môi của cô hiện ra một chút ý cười, nguyên
lai tình yêu dễ dàng biến mất như vậy... (Bun: edit đến đây ta tức nữ
chính qúa đi mất! Nhiều lúc ta còn ghét chị ấy hơn nam chính, vì quá nhu nhược
chả mạnh mẽ j cả!!!)
☆ ☆ ☆
Thiên Tự Ám đi rót một ly nước rồi quay lại, vừa bước vào phòng bệnh, liền nhìn
thấy một cảnh tượng vô cùng chấn động. Hắn mua nước quả cùng dao gọt trái cây
là muốn gọt trái cây cho cô ăn, tại sao cô có thể lấy dùng cách khác đây?
Hắn vội vàng thông báo cho bác sĩ tiến hành cấp cứu.
Bởi vì được phát hiện sớm, sau một hồi cấp cứu, được băng bó cùng uống thuốc an
thần, lúc này Vân Yên đang ngủ bên trong phòng bệnh.
Sau khi Thiên Tự Ám trấn tĩnh lại, hắn lập tức gọi điện thoại cho Diêm Thiên
Phạm.
“Bạch Vân Yên tự