
ó chút yếu đuối, nhưng
không sao, chỉ cần hắn yêu cô, cô có thể không so đo tất cả.
“Không thể nào!” Diêm Thi Dương oán hận cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ không thành
toàn cho đôi gian phu dâm phụ này.
Diêm Thi Dương xoay người rời khỏi phòng, đi về phía thư phòng.
“Làm sao bây giờ?” Bạch Tung Nhạc từ trên giường đứng dậy, chân tay luống cuống
mặc quần vào, vẻ mặt hoang mang rối loạn.
Ngay sau đó, Diêm Thi Dương trở lại, trên tay cầm một khẩu súng, hơn nữa tinh
chuẩn liếc về phía Bạch Tung Nhạc.
Lý Bình sợ tới mức hoa dung thất sắc, kinh hãi hỏi: “Thi Dương, anh muốn làm
gì?” Cô đã quyết định chia tay với hắn, lúc này không thể xảy ra bất cứ vấn đề
gì nha!
“Tôi không thể tha thứ cho hai người!” Cả đời này Diêm Thi Dương chưa bao giờ
gặp phải thất bại, hắn sẽ không để cho đôi cẩu nam nữ này chà đạp tôn nghiêm
của hắn.
Bạch Tung Nhạc sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất khẩn cầu nói:
“Xin cậu tha thứ cho tôi!Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.” Trời cao! Làm
ơn cho tôi một con đường sống, hắn nghĩ thầm trong lòng, về sau ngoại trừ đánh
bạc, hắn sẽ không lại tùy tiện vụng trộm cùng phụ nữ nữa.
“Cậu là bạn tốt của tôi, tại sao lại làm như vậy?” Hắn giúp đỡ sự nghiệp của
Bạch Tung Nhạc, không nghĩ tới lại nhận được sự phản bội này!
“Tôi... sai rồi, tôi không nên vụng trộm cùng Lý Bình.” Bạch Tung Nhạc hối hận
nói.
“Hừ!”
Trong lúc Bạch Tung Nhạc cùng Diêm Thơ Giương đang nói chuyện, Lý Bình đã cầm
con dao gọt trái cây trên bàn len lén đến gần Diêm Thi Dương.
“Cậu dám yêu đương vụng trộm với vợ tôi thì sẽ phải nhận lấy hậu quả.” Hắn muốn
giết chết Bạch Tung Nhạc, như vậy sẽ không phải chịu sỉ nhục nữa.
“Thi Dương, tha thứ cho tôi, tôi chỉ nhất thời khó kìm lòng nổi.” Nhìn đến thân
thể Lý Bình lúc đó, tình nghĩa bạn bè trong đầu Bạch Tung Nhạc đều biến mất.
“Khó kìm lòng nổi? Hai người vụng trộm cùng nhau, tôi không thể không giết chết
hai người.” Hắn nhất định phải phá hủy bọn họ, hắn muốn cùng đôi nam nữ không
biết xấu hổ này đồng quy vu tận.
Đang lúc Diêm Thi Dương muốn bóp cò súng, trong thời khắc nghìn cân treo sợi
tóc này, Lý Bình cầm dao đâm vào lưng của Diêm Thi Dương, máu tươi lập tức
nhuộm ướt quần áo của hắn.
“Em...” Diêm Thi Dương không dám tin nhìn vào người vợ đã kết hôn cùng hắn hơn
hai mươi năm.
“Em yêu anh ấy, em... không thể không làm như vậy.” Lý Bình trong hốc mắt chưa
lệ nói.
Diêm Thi Dương dùng hết khí lực cuối cùng, giơ súng lên nhắm ngay ngực Lý Bình
bắn một phát.
“Pằng!”
Ngay lập tức, ngực của Lý Bình nhuộm đầy máu, máu chảy ra lênh láng trên sàn
nhà, thân thể Lý Bình chậm rãi ngã xuống...
Bạch Tung Nhạc vội vàng tiến lên, ôm lấy Lý Bình: “Bình, em sao rồi? Đều do anh
không tốt, anh không tốt.” Hắn bi thống la to.
“Tung Nhạc, ôm lấy em! Em muốn nhớ rõ cảm giác ấm áp trong lồng ngực anh, ôm
anh hạnh phúc rời khỏi nhân gian này.”
Bạch Tung Nhạc lập tức nghe theo lời Lý Bình, ôm lấy cô thật chặt.
Nghe được tiếng súng, Diêm Thiên Phạm nhanh chóng chạy lên lầu, đập vào mắt hắn
là một màu máu tươi đỏ sẫm.
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn không khỏi vặn vẹo, dừng lại nhìn người mẹ đang chảy
máu, đôi mắt lãnh mị của Diêm Thiên Phạm bỗng chốc hiện lên tia lửa, hắn cảm
thấy tuổi thơ ác mộng tựa như đang rời xa, nhưng khi ánh mắt hắn tiếp xúc với Diêm
Thi Dương cũng đang nằm trên mặt đất, nội tâm của hắn lập tức bị một cỗ đau xót
thật lớn lấp đầy, thần sắc lãnh đạm xưa nay cũng không khỏi lộ vẻ xúc động.
Bởi vì, bất kể mẹ của hắn đối xử với hắn như thế nào, người cha dạy hắn đối mắt
với tất cả mọi chuyện vẫn là người thân hắn kính yêu nhất.
“Cha!”
Diêm Thi Dương cầm tay con trai, nhắn nhủ nói: “ Đều do cha.... không tốt, vĩnh
viễn đừng... tin tưởng phụ nữ...”
Diêm Thi Dương nói xong những lời này, mắt liền nhắm lại, nhịp tim cùng hơi thở
cũng đều ngưng lại.
“Cha –” Diêm Thiên Phạm bi thương gào lên, tay hắn hung hăng đánh xuống mặt
đất, máu tươi dọc theo vết thương chậm rãi chảy ra, nhiễm đỏ cả mặt đất...
“Thiên Phạm...” Lý Bình biết mình sắp chết, lúc này cô chỉ muốn đứa con trai
độc nhất của mình liếc mắt nhìn cô một cái.
Diêm Thiên Phạm quăng cho cô một cái nhìn lướt qua đầy phẫn hận, hắn cảm giác
được sâu trong nội tâm mình đang tức giận mãnh liệt, nhìn khẩu súng lục dưới
đất, hắn biết mình gần như mất đi khống chế, để tránh phải phạm sai lầm, hắn ôm
lấy cha lao ra khỏi cửa.
Vào giờ khắc này, hắn ra lệnh cho bản thân mình phải không được động tâm, hắn
không cần đem tình cảm lãng phí trên người phụ nữ.
Yêu, chỉ gây ra một kích trí mạng cho con người.
Tất cả tình yêu đều là dối trá, nó chỉ là lời nói dối làm cho người ta bị
thương.
Hắn không tin phụ nữ, loại sinh vật đê tiện đó không đáng để đàn ông tin tưởng.
Lý Bình nhìn thân ảnh con trai mình rời đi, trong hoảng hốt, cô có chút hối hận
bản thân năm đó ngược đãi hắn, nhưng tất cả đều đã quá muộn, cô chỉ có thể tự
nhủ trong lòng, Thiên Phạm, mẹ xin lỗi...
☆ ☆ ☆
Sân vườn trường trung học “Văn Phong” ─
Bên trong phòng học lớp mười một, một đám nữ sinh đang trò chuyệ