
và kỹ càng, sau đó cùng ban nhạc biểu diễn làm chấn
động cả hội trường, trở thành tiết mục duy nhất mang lại ấn tượng sâu đậm cho
mọi người đêm ấy.
Hôm ấy,
các vị lãnh đạo mà trường được mời đến đều tán dương không ngớt tiết mục của
Vạn Lý, đương nhiên, tiếp theo đó việc thành lập ban nhạc của Vạn Lý cũng thuận
buồm xuôi gió.
Đến nay
tôi đã tốt nghiệp, còn cậu sinh viên năm hai ấy giờ cũng đã học năm tư, ở Học
viện Thương mại Hoa Đông tên tuổi nổi như cồn, thậm chí trong thành phố Bình
Hải cũng có chút tiếng tăm. Ban nhạc thường đến những quán bar cao cấp biểu
diễn, tiếng tăm cũng khá, và cũng vì thế Vạn Lý từng được đài truyền hình phỏng
vấn.
Theo
tiết tấu cao của nhịp trống dần dần lắng xuống, ghita và bass cùng hòa nhịp,
nhưng so sánh thì thấy, biểu hiện của họ không được hoa lệ như nhịp trống ban
nãy.
“Tôi
từng hoài nghi tôi đi giữa sa mạc, không có bất cứ kết quả gì dù cho chỉ là
trong giấc mộng, định giang cánh bay thì gió lại ngừng...”.
Khi Vạn
Lý cầm micro bước ra phía trước, tất cả khán giả đều hét ầm lên.
“Hát
hay quá”. Trình Lộ đứng cạnh tôi thốt lên một câu. Hiểu Ngưng và Linh Huyên nhẹ
nhàng gật đầu, tán đồng với ý kiến của Trình Lộ.
Bên
cạnh sân khấu, có người ném ra những que phát sáng. Mọi người đưa tay ra bắt
lấy que phát sáng, khua tay theo nhịp bài hát.
Tô Tô
cũng nhẩy lên, bắt lấy mấy que phát sáng, tiếp đó vui vẻ chạy lại chỗ tôi, lần
lượt phát cho chúng tôi.
“Buổi
dạ hội này tiêu tốn không ít tiền”. Trình Lộ cầm que phát sáng được phát miễn
phí, lại nhìn những người xung quanh đang tùy ý lấy điểm tâm hoặc hoa quả, nói.
“Đều là
Tam công tử bỏ tiền đấy”. Một cô sinh viên không quen lên tiếng nói. Sau đó,
theo đà cao trào của ca khúc, cô sinh viên ấy lại vừa nhảy nhót vừa hò hét cùng
các bạn của mình.
“Biển
trời bao la, sau khi đã dũng cảm hãy kiên trì, đập vỡ chiếc khóa của định mệnh.
Những người lạnh nhạt, cảm ơn các bạn đã từng xem thường tôi, để tôi không cúi
đầu, càng sống có ý nghĩa hơn!”.
Chiếc
đèn mặt trời trên nóc thư viện xoay tròn không chút quy luật, và cuối cùng trên
sân khấu Vạn Lý hét lên đến lạc giọng.
Những
người lạnh nhạt, cảm ơn các bạn đã từng xem thường tôi, để tôi không cúi đầu,
sống càng có ý nghĩa hơn!
Tôi tán
thưởng nhìn Vạn Lý đang nhắm mắt đắm mình theo bài hát, nghe cậu ta hết lần này
đến lần khác lặp lại ca từ, trong lòng hình như có chút kích động.
Quả
bóng trên nóc thư viện vỡ ra, vô số hoa đủ màu sắc rơi xuống.
Hàng
trăm người ở quảng trường cùng lúc hò hét một cách vui sướng.
Hát
xong một bài, Vạn Lý dường như hơi mệt, cậu ấy đặt micro xuống, giơ tay đứng
dậy. Tiếng hoan hô vốn đang dần dần lắng xuống, lại lập tức vang dội.
Cậu
này, đúng là có chút phong thái của một ngôi sao. Tôi cười cười nhìn Vạn Lý
trên sân khấu.
Trong
ấn tượng của tôi, cậu ta vẫn là cậu em khóa dưới đầy lòng nhiệt tình, tôi vẫn
còn nhớ rõ đôi mắt đầy thành khẩn hy vọng tôi giúp đỡ và vẻ mặt không cam tâm
từ bỏ của cậu ấy.
Phụt!
Ánh đèn chói mắt của chiếc đèn mặt trời vụt tắt, đèn trong thư viện lại dần dần
sáng lên. Thành viên của bạn nhạc đổi sang chơi những bản nhạc nhẹ nhàng và
tình cảm. Còn Vạn Lý thì đi xuống sân khấu, nghỉ ngơi một lát. Những sinh viên
tập trung ở trước sân khấu dần dần tản ra, vừa nói chuyện vừa đi ra lấy đồ ăn.
“Anh
Tiểu Mân, chúng ta đi lấy đồ ăn đi”. Tô Tô kéo tôi, đi về phía bên trái của
quảng trường.
Đúng
lúc này, Vạn Lý cũng đang chuẩn bị đi đến đó lấy ít đồ uống và hoa quả cho
nhuận họng, nhìn thấy tôi, cậu ta có vẻ hơi ngạc nhiên.
Bốn mắt
nhìn nhau, tôi không thể tránh đi được nữa, chỉ có thể khẽ giơ tay ra hiệu, khẽ
mỉm cười. “Anh Tiểu Mân?”. Cậu ta tiến lại hỏi vẻ không chắc chắn.
Tôi
cười với Vạn Lý: “Hát hay lắm!”.
“Có
đúng anh không?”. Cậu ta kinh ngạc mở to mắt.
“ừ, anh
qua đây chơi”. Tôi khẽ bỏ cánh tay nhỏ nhắn của Tô Tô ra, hướng về phía cậu ta
nói.
Trên
khuôn mặt Vạn Lý phút chốc lộ vẻ vui mừng khó tả, quay nửa người: “Em phải lên
sân khấu tuyên bố! Nói rằng anh đã quay lại”.
Nghe
cậu ta nói vậy, tôi vội vàng kéo cậu ta lại: “Không cần, anh chỉ quay về thăm
trường chút thôi, với lại ở đây cũng không có mấy người quen biết anh”.
“Ai nói
thế, năm ba, năm tư, ai mà không biết anh?”. Vạn Lý tranh luận. Dường như trong
nháy mắt, chàng sinh viên đẹp trai năm tư vừa nãy vẫn còn đầy phong độ trên sân
khấu, trước mắt tôi đột nhiên biến thành cậu thiếu niên lòng đầy nhiệt tình của
hai năm về trước.
“Thôi
thôi, chỉ là về thăm lại thôi mà”. Tôi nhìn cậu ta, “Dạo này thế nào, sắp tốt
nghiệp rồi nhỉ?”.
“Vâng
ạ, thời gian ở trường cũng không còn nhiều nữa. Các bạn cùng lớp đều đang đi
thực tập, gần đây em cũng không hay ở trường, mấy ngày nay nếu như không phải
chuẩn bị cho tiết mục, em cũng không ở trường, chắc đã không gặp được anh rồi”.
Vạn Lý bất lực nói.
Lúc
này, bọn Trình Lộ thấy tôi và Tô Tô đi lấy hoa quả lâu quá không quay lại liền
đi tới. Vạn Lý nhìn bọn họ, tiếp tục hỏi tôi: “Anh Tiểu Mân, anh thế nào, đã đi
làm rồi ạ? Từ khi anh tốt nghiệp