
t quả, đến khu mua
sắm, thích gì lấy nấy, những thứ đồ trước đây nhìn thấy ở Bình Hải không nỡ
mua, ở Bắc Kinh cô ta không đắn đo chút nào, không thèm khách khí với cái thẻ
ngân hàng của tôi.
Nhưng,
khi cô ta bước ra từ phòng thử đồ, tôi chợt nghi ngờ không biết mình có bị hoa
mắt hay không.
Vai
trần gợi cảm, ống tay áo kiểu công chúa ngọt ngào, họa tiết trang trí dệt móc,
thiết kế ôm sát phần eo, kết hợp với chiếc váy ngắn bó sát... Trong phút chốc
hoàn thành việc biến hóa một cô gái công sở thành một phụ nữ dịu dàng.
Không
ngờ Trình Lộ cũng mặc những loại quần áo theo phong cách này. Tôi đánh giá phụ
nữ đúng là quá phiến diện rồi.
Nhìn
cái cổ trống trơn của cô ta, tôi tiến đến, tự tay đeo lên một sợi dây chuyền
mặt đá đỏ.
Trình
Lộ vừa vui mừng vừa thấy khó hiểu, nhìn tôi.
“Lát
nữa mời cô đi ăn đồ Tây, mặc đơn giản quá làm mất mặt tôi”. Tôi nói.
Trình
Lộ lườm lườm tôi: “Lương tâm trỗi dậy hả?”.
Dưới
hào quang của đá quý, trong ánh mắt của cô ta, dường như lấp lánh sự cảm động.
Tôi chỉ
tay vào trán cô ta: “Quần áo một nghìn tệ, dây chuyền một nghìn năm trăm tệ, đồ
ăn Tây năm trăm tệ, tôi không nợ cô, cô cũng giúp tôi diễn nốt vở kịch này”.
Khuôn
mặt vốn đang rạng rỡ của Trình Lộ đột nhiên tối sầm, cô ta đi về phía thang
máy. Cô ta làm sao biết được, tôi thấy mấy ngày hôm nay cô ta vất vả, mua ít đồ
để bù đắp. Quán ăn Tây ở Hậu Hải Bắc Kinh, cách trung tâm không xa. Phía xa bên
kia hồ, liễu rủ mơ hồ, những con thuyền lay động. Còn trong nhà hàng đầy phong
vị hiện đại này, ánh sáng phản chiếu qua tường kính và mặt sàn bóng loáng, tạo
ra một sắc thái mộng ảo.
Trong
ánh nến vàng, sắc mặt Trình Lộ hồng hào. Trên cái cổ trắng ngần của cô ta là
sợi dây chuyền đá quý lấp lánh đỏ, đôi vai tròn lẳn giống như sự điểm xuyết của
thiên nhiên, toát lên vẻ rạng rỡ thần bí của làn da.
Dáng vẻ
khi cô ta ăn trông rất tao nhã, ánh mắt cũng thật dịu dàng. Mấy người đàn ông
ngồi bàn bên cạnh lần lượt hướng ánh mắt về phía chúng tôi.
Tôi
uống rượu vang, nhìn cô ta, không ngờ Trình Lộ cũng có thể đẹp đến vậy.
Mà đây,
hình như là lần đầu tiên tôi và Trình Lộ hẹn hò riêng.
Tôi
chắc không thích cô nàng này đấy chứ?
Trong
lòng tôi đột nhiên tự vấn.
Từ nhà
hàng đi ra, đã là tám giờ tối. Phố quán bar trên đường Hậu Hải cũng đúng là lúc
náo nhiệt nhất. Tôi và Trình Lộ không có kế hoạch gì thêm, vai kề vai đi về
phía cửa chợ Hoa Sen để ra về, đột nhiên gặp ngay Cố Sảnh và bạn cô ấy.
Chúng
tôi đều đã nhìn thấy đối phương, quay người bỏ đi là không thể được. Mà mấy
người bạn của Cố Sảnh tôi đều quen cả, đều là người trong giới xuất bản, lần
này đến đây để tham gia triển lãm.
Trình
Lộ nhìn tôi, cô ta biết tôi không cố ý sắp đặt, chỉ có thể trực diện đối mặt.
“Sao
tình cờ vậy?”, Cố Sảnh cùng với mấy người bạn đi đến phía chúng tôi, lên tiếng.
“Đúng
vậy”. Tôi nắm tay Trình Lộ, “Tôi và cô ấy đến đây ăn tối”.
“Tôi và
mấy người bạn thì đến uống rượu nói chuyện, hay chúng ta cùng đi đi?”, Cố Sảnh
tiếp tục hỏi.
“Thôi,
chúng tôi phải về rồi”. Trình Lộ bước lên một bước, nói thay tôi.
Lúc
này, Trình Lộ mặc bộ quần áo mà tôi mới mua cho lúc chiều, đeo sợi dây chuyền
đá đỏ, lại cao quý quyến rũ. Chất vải lụa màu sáng nhạt, ôm lấy thân hình cô,
làm nổi bật khuôn ngực, khá gợi cảm, váy ngắn vừa đủ làm nổi bật lên độ dài của
đôi chân đẹp, làm thân hình mét bảy của cô ta càng trở nên thanh thoát.
Còn Cố
Sảnh mặc một chiếc áo sườn xám màu tối, trong sắc đêm cũng đẹp đẽ vô cùng.
Chiếc áo phối hợp tinh tế với làn da trắng nõn nà của cô ấy, tao nhã mà hiền
hòa, chất liệu vải như suối tự nhiên rủ xuống, phần xẻ của chiếc sườn xám cũng
làm lộ ra đôi chân thon dài, lại thêm vào đôi giày cao gót xinh xắn làm thân
hình mỹ lệ của cô ấy càng trở nên quyến rũ. Chiếc vòng trên cổ tay của cô ấy
mang màu sắc dân tộc, như một nét điểm xuyết cho cả bộ trang phục, vừa rạng
ngời vừa lóa mắt.
Vừa hay
bọn họ đều mặc chất liệu tơ tằm, ánh sáng chiếu lên trang phục họ mặc đều phản
chiếu lên người đối diện. Cũng không biết tại sao, hai người đứng đối diện
nhau, làm tôi có cảm giác như họ đang âm thầm so bì vậy.
Ánh đèn
của phố quán bar muôn màu muôn vẻ. Thân hình của Trình Lộ mặc đồ Âu cực kỳ đẹp
đẽ, còn thân hình của Cố Sảnh mặc quần áo kiểu Trung Quốc càng toát lên vẻ
trang nhã, hôm nay cả hai đều vô cùng xinh đẹp, kẻ tám lạng người nửa cân,
trong phút chốc, không ai lấn át được ai.
“Lộ Lộ,
chúng ta đi thôi”. Nhìn thấy ánh mắt họ sắp tóe lửa đến nơi, tôi kéo Trình Lộ
bước đi.
“Lương
Mân! Lần này nếu như tôi thua anh, tôi tự động rút lui”, Cố Sảnh hét lớn về
phía tôi.
Tôi
biết cô ấy muốn nói đến tiểu thuyết của Carl Sura, cũng như cuộc cạnh tranh
giành dự án của VVolters Kluvver nữa. Haizz, người phụ nữ này, ở đại học cũng
đối đầu với tôi, tốt nghiệp rồi vẫn muốn đối đầu.
“Naive”.
Đi ra khỏi chợ Hoa Sen, Trình Lộ nói với tôi một câu.
“Gì
cơ?”. Tôi nhìn cô ta, hỏi.
“Không
phải à? Lấy tôi ra để chọc tức bạn gái, đồ con nít”. Trình Lộ cong môi vẻ không
bằng lòng.
“Có
phải vì