
i nói chuyện đi”.
Nhìn
dáng vẻ cao quý, cử chỉ tao nhã của cô ấy, lòng tôi bỗng nhiên có gì đó khác
lạ.
“Để hôm
khác đi, tôi còn phải đi xem tiếp triển lãm cùng với bạn gái của tôi”. Tôi cầm
lấy cổ tay của Trình Lộ, đáp. Cố Sảnh nhìn tôi, lại nhìn Trình Lộ, lẩm bẩm nói:
“Bạn gái?”.
“Ừ, dự
định tháng năm năm sau kết hôn”. Tay tôi đan vào tay Trình Lộ, mạnh mẽ kéo cô
ta về phía mình, nói với Cố Sảnh.
Hôm nay
khi đến khách sạn, Trình Lộ đã thay chiếc áo hai màu đen trắng, có sự hấp dẫn
của một phụ nữ trưởng thành, vẻ ngoài của Trình Lộ ở đâu cũng không hề thua kém
bất cứ người đẹp nào, với chiều cao một mét bảy, so với Cố Sảnh cô ta có phần
thắng thế hơn.
Lúc này
cô ta bị tôi nắm tay, muốn rút ra, nhưng bị tôi âm thầm giữ chặt.
Nghe
thấy tôi nói thế, thần sắc của Cố Sảnh có chút ngạc nhiên. Ánh mắt cô ấy như
chấn động, miệng cố gượng cười: “Thế thì tôi xin chúc mừng hai người trước
nhé”.
“Còn
cô? Lúc nào kết hôn?”. Tôi nắm tay Trình Lộ, kéo cô ta về phía mình, lại hỏi Cố
Sảnh.
“Tôi?”.
Cố Sảnh cười vẻ khổ tâm, “Một mình nhiều năm nay, vì mãi không quên được một
người”.
Lúc
này, mấy người công nhân bê một cái hòm lớn đi từ phía cầu thang đến, ba người
chúng tôi tự giác lủi lại hai bước.
Chiếc
hòm chia ba người chúng tôi thành hai bên, chặn tầm nhìn của Cố Sảnh lại. Trình
Lộ nhân cơ hội trợn mắt lườm tôi, vẻ mặt đầy sự trách cứ và bất mãn. Còn tôi
cũng dùng ánh mắt để áp chế cô ta, muốn cô ta tiếp tục phối hợp.
Chiếc
hòm đi qua, ánh mắt của chúng tôi và Cố Sảnh lại gặp nhau. Trình Lộ ngay lập
tức lại nở nụ cười ngọt ngào với Cố Sảnh, giữ chặt ngón tay tôi, hơi dựa vào
vai tôi nữa.
“Triển
lãm sắp kết thúc, tôi còn vài việc phải làm, nếu các bạn đã có kế hoạch rồi,
thì hôm khác chúng ta liên lạc vậy”, Cố Sảnh nhìn thấy phía dưới lại có mấy cái
hòm chuẩn bị được bê lên, nói.
“Có dịp
cùng nhau đi uống trà nhé. Tôi ở Bắc Kinh khoảng hai ngày”. Tôi nói với cô ấy.
“Để có
thời gian rảnh đã”. Cô ấy cười vẻ buồn buồn, đi về phía gian hàng trưng bày của
tập đoàn xuất bản Hùng Đại Bắc Kinh.
Nhìn cô
ấy đi xa, Trình Lộ đang chuẩn bị bỏ tay tôi ra, không ngờ Cố Sảnh bất ngờ quay
đầu lại, cô ta lại vội vàng kéo ngón tay tôi, cúi đầu nở một nụ cười ngọt ngào.
“Chị
Trình Lộ, phải cẩn thận đấy. Anh ấy rất đào hoa”. Cố Sảnh nhắc nhở Trình Lộ, sau
đó đi vào trong phòng làm việc tạm thời ở tầng sáu của tập đoàn, không hề quay
đầu lại lần nữa.
“Bạn
gái thời đại học?”. Nhìn theo bóng dáng Cố Sảnh khuất dần ở chỗ rẽ, Trình Lộ
rút tay về, hỏi tôi.
“Cứ cho
là vậy đi”. Tôi cũng nhìn về phía đó, nói nhỏ.
“Tháng
năm năm sau kết hôn hả? Anh nói dối cũng giỏi ghê nhỉ’. Trình Lộ nhướng mày,
bất mãn nhìn tôi.
“Lần
trước bố mẹ cô đến Bình Hải, chẳng phải tôi cũng giúp cô che giấu đấy thôi. Tôi
còn không biết đã gọi bao nhiêu câu “mẹ”, cô không nhớ gì sao?”. Tôi lườm cô
ta, men theo cầu thang đi xuống.
“Sĩ
diện cũng không phải sĩ diện kiểu ấy chứ? Trong lòng anh có ma quỷ hả?”. Trình
Lộ đuổi theo, đến bên tôi, hỏi.
“Nếu
như cô gặp phải bạn trai cũ, sẽ có phản ứng thế nào?”. Tôi hỏi ngược lại cô ta.
“Cô ấy
là bạn gái thời đại học của anh? Lạ nhỉ, anh bị gay cơ mà?”. Trình Lộ liên tiếp
hỏi. Ngay sau đó, cô ta như chợt hiểu ra lại nói một câu: “ồ, hóa ra vì cô ta
mà anh mới trở thành người không thích con gái”.
Tôi
nhìn lướt qua cô ta, ngại giải thích dài dòng, nghĩ một lúc, lại hỏi: “Thế, bố
mẹ cô sau đó không nói gì à?”.
“Cái
gì?”
“Thì về
việc của chúng ta ấy”.
“Có cái
gì mà nói, chỉ giục tôi kết hôn thôi. Bố mẹ tôi xem ra rất hài lòng về anh”.
Trình Lộ nhìn tôi vui mừng ra mặt, đột ngột đổi vẻ mặt coi thường: “Hứ, ai thèm
kết hôn với gay như anh?”.
Tôi
không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục đi xuống cầu thang.
“Này,
tôi hỏi anh một câu nghiêm túc, người mà cô ấy nói là không quên được ấy, có
phải là anh không?”. Trình Lộ cuối cùng không tào lao nữa, nghiêm túc nhìn tôi.
“Tôi
làm sao mà biết được?”. Tôi tránh ánh mắt của cô ta, rẽ sang bên trái, đi vào
những gian triển lãm khác ở tầng năm.
Chỉ là,
tôi không còn tâm trí nào mà xem những tài liệu quảng bá của các đơn vị khác
nữa, đi một vòng như cưỡi ngựa xem hoa, thấy triển lãm sắp đóng cửa, tôi liền
kéo Trình Lộ nhanh chóng rời khỏi trung tâm triển lãm.
“Này,
tôi không thể làm bạn gái không công của anh được”. Ra đến bên ngoài, Trình Lộ
nói.
Tôi
hiểu ý của cô ta: “Cô muốn gì?”.
“Cái
tôi muốn là, hôm nay tôi muốn mua gì thì được mua cái đấy”. Trình Lộ nhân cơ
hội, trả miếng vụ bố mẹ cô ta đến Bình Hải.
Tôi
nghĩ còn ngày mai nữa, không chừng còn phải nhờ Trình Lộ giả làm bạn gái, thế
là cắn răng: “Tối đa ba nghìn tệ”.
Trình
Lộ liếc nhìn tôi: “Đồng ý. Nhưng tôi còn phải nói thêm câu này, đây là tâm lý
chạy trốn điển hình của đàn ông. Đàn ông đều như thế, gặp lại bạn gái cũ, nếu
như để cho họ biết mình vẫn còn độc thân, sẽ cảm thấy rất mất mặt”.
Tôi chả
buồn đấu khẩu với cô ta, vẫy một chiếc xe taxi, rồi đẩy cô ta vào trong.
Trình
Lộ nhớ rõ sự khốn đốn lần trước, lần này quyết trả đũa tôi mộ