The Soda Pop
Trả Ta Kiếp Này

Trả Ta Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323685

Bình chọn: 8.00/10/368 lượt.

nàng vào lãnh cung.

Hắn hối hận rồi.

Người mặc y phục trắng lại xuất hiện, hắn đã dùng mười năm tuổi thọ để đổi lấy cuộc sống cho nàng, đổi lấy sự hồi tâm chuyển ý của nàng.

Người mặc y phục trắng nói, hắn ta không thể thay đổi lòng người, chỉ có thể ban cho họ cơ hội mà thôi.

Hắn thầm nghĩ, như vậy là quá đủ rồi.

Hắn chỉ hi vọng còn có thêm thời gian, biết đâu nàng sẽ yêu hắn.

Ngày hôm sau, hắn cũng đã nhiễm bệnh đậu mùa.

Là nàng đã cứu hắn.

Hắn đã uống máu của nàng, hắn rất vui, nàng được sống rồi, nàng vẫn còn tình cảm với hắn, tuy rằng thứ tình cảm này chưa hẳn đã giống với tình cảm nàng dành cho Mộ Thiếu Bạch. Nhưng hắn có niềm tin, hắn bằng lòng chờ đợi.

Hắn sủng ái nàng, ban cho nàng danh phận, cho nàng địa vị, nguyện cho nàng tất cả.

Nhưng hắn phát hiện mình càng ngày càng không thể nhận ra con người nàng nữa rồi.

Cuộc sống trong lãnh cung dường như đã biến nàng thành một con người khác.

Hắn muốn dùng tình yêu của mình biến nàng trở lại như xưa.

Khoảng thời gian đó, trong và ngoài cung đều xảy ra quá nhiều việc. Những hành động khác thường của các thân vương, việc chia bè kết phải trong triều, việc các phi tần bị sảy thai.

Hắn vẫn luôn đợi nàng nói thật với hắn.

Hắn vẫn luôn muốn mình hoàn toàn tin tưởng nàng, nhưng nàng không thể khiến hắn tin tưởng. Tất cả mọi việc nàng đều tự mình xoay xở, thậm chí ngay trước mặt hắn cũng giả vờ, ậm ừ cho qua chuyện. Cho đến tận khi hắn trông thấy cảnh nàng kéo tay áo của Mộ Thiếu Bạch ở ngoài cung Hoàng hậu.

Cuối cùng hắn không thể nhẫn nại thêm nữa.

Hắn không ngốc nghếch đến thế, cũng không dễ bị lừa gạt đến vậy, chỉ là hắn sẵn lòng tin tưởng tất cả mọi điều nàng nói với mình.

Hắn không muốn bản thân lại giẫm lên vết xe đổ của phụ hoàng và mẫu hậu, hắn đã thể hiện tình cảm của mình với nàng một cách hết sức rõ ràng.

Nhưng nàng lại làm hắn quá thất vọng.

Hắn phê duyệt tấu chương mong bản thân lấy lại được sự bình tĩnh, nhưng bất luận hắn làm thế nào cũng không thể giảm đi lửa giận trong lòng. Song, ngay khi biết rằng hắn giận nàng, nàng đã đứng ngoài cung dưới ánh mặt trời nắng gắt cả ngày trời, lại khiến hắn không đành lòng.

Cuối cùng nàng đã nắm được linh hồn và cả sinh mạng của hắn.

Bên nhau mãi mãi, trọn kiếp không rời.

Đây là lời mà hắn từng hứa.

Hắn quyết định làm hòa với nàng.

Sau khi sự việc của Hà Tịnh Đan bị bại lộ.

Hà An dâng thư yêu cầu hắn xử tử Hà Tịnh Đan để bảo vệ danh dự của hoàng thất, hắn cũng đoán ra việc này là do nàng đứng sau sai khiến. Nhưng nàng lại viện cớ thông dâm để xử tử Hà Tịnh Đan.

Nhưng nàng không hề biết, Hà Tịnh Đan sinh ra đã là một thạch nữ.

Nàng ấy không đời nào có thể thông dâm với kẻ khác được.

Hà Tịnh Đan thắt cổ tự vẫn, hắn cho mai táng theo lễ nghi của các phi tần. Hắn biết rõ, nàng ấy vì hắn mà phải chết. Hắn vẫn nhớ như in cái ngày tuyết bay đầy trời kia, Hà Tịnh Đan cũng đã từng nắm lấy bàn tay hắn, cùng với hắn đồng cam cộng khổ. Hắn cũng hiểu tấm lòng của nàng ấy đối với mình, tiếc rằng nàng ấy lại là muội muội của hắn.

Đó là kết quả của một đêm cuồng loạn sau khi phụ hoàng uống say đã lui tới cung của mẫu hậu, thậm chí còn có sự hiện diện của bà.

Chỉ vì phụ hoàng muốn có được tình yêu của mẫu hậu, nhưng mẫu hậu lại không chịu trao cho phụ hoàng.

Tại sao trên thế gian này con người ta chẳng thể có được thứ mình hằng ước ao, yêu cũng không thể sao? Mẫu hậu là vì băn khoăn, vì lo sợ, nên đã cự tuyệt, còn hắn sẵn lòng thật tâm tin tưởng nàng tất cả, coi nàng là duy nhất trên đời, nhưng tại sao cho dù hắn đã trao nàng tấm lòng mình, nàng cũng chẳng hề đáp lại?

Sau khi Ngự y kiểm tra thấy trong người hắn có độc, đó là lần đầu tiên hắn cảm thấy cực kỳ thất vọng về nàng.

Trong trái tim nàng rốt cuộc chất chứa thứ gì đây?

Không còn tình yêu, không còn thù hận, hắn cũng chẳng thể nào biết trong tim nàng có những gì.

Nàng ngày càng trở nên xa lạ với hắn.

Xa lạ đến mức muốn hạ độc hại hắn, nàng đã nhẫn tâm lạnh lùng đến cùng cực rồi.

Mộ Thiếu Bạch đề nghị tương kế tựu kế, hắn đã đồng ý. Đêm đó một mình hắn ngồi trong cung vắng lặng ngắm trăng sáng suốt cả đêm, Ngân Nguyệt[1'>, một cái tên thật đẹp, một khung cảnh mê hồn, mặc dù hắn thân là thiên tử, cũng chẳng bao giờ có thể chạm tới vẻ đẹp đó.

[1'> Ngân Nguyệt: tức ánh trăng màu bạc, có chữ “Ngân” trùng tên với nữ chính Bạch Ngân.

Hắn vẫn ngày ngày lui tới chỗ nàng.

Vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng hắn biết tình cảm giữa hai người không thể nào quay lại như ban đầu nữa rồi, ngay cả hắn cũng không biết vì sao lại ra nông nỗi này.

Đêm đó, hắn giả vờ ngủ say, biết nàng đang lén lút xem trộm tấu chương của mình, hắn chần chừ mất một lúc lâu, cuối cùng cũng vẫn đứng dậy hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?”

Nàng bắt đầu hoảng hốt lo sợ, sau đó lập tức đáp: “Thần thiếp đang giúp Hoàng thượng sắp xếp lại tấu chương.”

Hắn cảm thấy thật thất vọng với phản ứng vừa rồi của nàng, nàng quá điềm tĩnh, nụ cười thản nhiên kia chẳng khác nào nụ cười của một người xa lạ, như thể hắn là mối nguy hiểm đối với nàng vậy. Ánh mắt nàng nhìn chiếc bút đỏ kia,