80s toys - Atari. I still have
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326125

Bình chọn: 8.00/10/612 lượt.

t cuộc gọi.

Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như dòng nước của hắn lướt qua sơn hào hải vị trên bàn, thản nhiên nói: “Không có gì.”

Nguyễn Húc có chút hiếu kỳ, nhưng cuối cùng cũng tin tưởng lời hắn nói.

Kết thúc buổi ăn tối, ai nấy đều vui vẻ thoải mái, hai bên đối tác thỏa thuận địa điểm kí kết hợp đồng cũng như phương án thực hiện cụ thể vào ngày mai.

Tần Dịch Dương cũng nở nụ cười, ánh mắt lưu chuyển không ai biết hắn đang nhìn về phía nào.

Gió đêm ào ào thổi đến, Nguyễn Húc đi theo phía sau hắn, nhìn theo mấy vị đối tác phương Tây đi xa dần, nhịn không được bèn hỏi: “Vừa rồi là điện thoại của ai thế?”

“Cậu hỏi để làm gì?” Tần Dịch Dương cũng không nhìn lại Nguyễn Húc

Nguyễn Húc cười cười: “Không biết, trực giác thôi. Chơi với cậu lâu như vậy, dù sao cũng học được chút khả năng quan sát chứ.”

Tần Dịch Dương cười cười, giọng điệu có chút lãnh đạm: “ Cẩn thận đấy, tính hiếu kỳ sẽ hại chết con mèo đấy.”

***

Sáng sớm.

Tại phòng khách của Bác Viễn Thế Kỷ, cửa kính tự động mở, một dáng người yểu điệu nhẹ nhàng bước vào.

Nguyên Đồng thu dọn một chút trên bàn làm việc, đứng dậy pha cà phê, đảo mắt qua vị trí Lâm Hi Hi_____ nàng còn chưa đến.

Cô không để ý đến, gõ cửa, đi vào phòng làm việc của chủ tịch.

Hương vị tuyệt mỹ của cà phê loại thượng hạng, Nguyên Đồng rất hiểu khẩu vị của Tần Dịch Dương. Cô tới, đưa ly café cho hắn, nhẹ nhàng mở miệng: “Sáng sớm uống một chút để nâng cao tinh thần, lộ trình đã sắp xếp đến tối khuya, nhất định là sẽ rất mệt.”

Cô thật xinh đẹp, váy trắng sọc đen không thể che lấp đi đôi gò vung tròn cùng với đôi chân thon dài thẳng tắp. Nguyên Đồng dịu dàng cất lời, cười nhỏ nhẹ ôn hòa, lộ ra một chút quỷ quái quyến rũ mê người.

Ánh mắt Tần Dịch Dương từ trên tập tài liệu đảo qua ly cà phê, còn có đôi chân trắng như tuyết của Nguyên Đồng đứng gần sát lại.

“Cảm ơn.” Hắn thản nhiên đáp lại, cầm lấy ly cà phê.

Sắc mặt Nguyên Đồng lộ chút bất mãn, chậm rãi đứng thẳng lên mỉm cười như trước: “Tôi ra ngoài đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”

Cách thức cô ở cùng Tần Dịch Dương vẫn kỳ lạ như thế, cô kiên trì không gọi hắn là “Tần tổng”, kiên trì xưng hô “Anh – tôi”, như vậy có thể có chút cảm giác thân mật với hắn, mặc dù hắn không hề đáp lại cô.

Vừa ra khỏi cửa, lại thấy Lâm Hi Hi đứng ở tấm vách ngăn, bước nhanh lại.

Đưa tay lên nhìn đồng hồ, còn đúng một phút nữa là chín giờ_____ vậy là nàng vừa kịp giờ. Nguyên Đồng đứng tại chỗ nhìn một chút, nàng hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng, váy ngắn màu đen, trên chiếc eo mảnh khảnh có thắt một nơ kéo đơn giản, thoạt nhìn rất nghiêm túc mà cũng rất cởi mở, Nguyên Đồng nhìn khuôn mặt nàng, làn da trắng nõn.

“Ngày hôm nay trang điểm sao?” Nguyên Đồng gật đầu sau đó nhẹ giọng hỏi.

Lâm Hi Hi gọi một tiếng “Chị Đồng.”, đôi lông mi thật dài của nàng hạ thấp xuống, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Tối qua em có cảm sốt một chút, sắc mặt trắng bệch, thế nên em có đánh thêm một chút má hồng.”

Nàng nói chính là sự thật, lúc sáng sớm, sắc mặt nàng nhợt nhạt đến đáng sợ.

Hiện tại thoạt nhìn đã tốt hơn rất nhiều.

Nguyên Đồng lại nhìn nàng lần nữa, xẹt qua vai nàng bước đi, thản nhiên lưu lại một câu, “ Cô trang điểm rất đẹp”.

Lâm Hi Hi nhẹ nhàng thở một hơi, cố gắng không nghĩ đến vết thương đau nhức, mở miệng nói: “Chị Đồng, chị có thể giúp em một chút được sao?” Nguyên Đồng dừng lại, nhìn nàng.

Lâm Hi Hi cắn cắn môi nói: “Công ty mình có nhà ở cho cán bộ không ạ? Em muốn chuyển đến đấy ở.”

Nguyên Đồng nhíu mày.

Ánh mắt Lâm Hi Hi trầm mặc mà kiên trì. Cô ta suy tư một chút: “Có thì có, nhưng chỉ là phòng bình thường, không phải ở một mình, sẽ có người ở cùng, nếu cô muốn ở một mình cũng được, tan tầm cô đi tìm bộ phận hành chính tìm hiểu thử tình hình xem sao, có thể sẽ nhanh được có nhà ở.”

Lâm Hi Hi gật đầu: “Cám ơn chị, chị Đồng, tan tầm em sẽ đi tìm hiểu thử.”

Nàng cụp mắt xuống, ánh mắt một lần nữa lại ngước lên nhanh nhạy, lần lượt từng bộ hồ sơ được đặt trên bàn làm việc, những nét chữ như rồng bay phượng múa, nàng có phần không nhìn rõ được người đó là ai.

Có người từ phía sau bước lại gần, cười hì hì, cúi người nói: “Người đẹp, chào buổi sáng!”

Lâm Hi Hi cả kinh, đứng bật dậy, chớp chớp mắt, lưng đụng phải một khoang ngực cứng cáp, nàng đau một lúc, cắn môi quay đầu vè phía sau, ánh mắt Nguyễn Húc nhẹ nhàng đang nhìn nàng.

“Nguyễn chủ quản, chào buổi sáng.” Nàng ngay cả hít thởi cũng thấy khó khăn, ngữ điệu nhẹ bẫng tựa làn khí mỏng.

Nguyễn Húc cười nhìn nàng, thực là một cô gái xinh đẹp. Mọi phụ nữ trong công ty này đều bị hắn đùa giỡn qua, duy chỉ có nàng, không hề mỉm cười đáp lại hắn, trên mặt còn lộ ra vẻ khó chịu.

“Hi Hi…Di động đâu? Tôi chỉnh lại thời gian một chút.” Nguyễn Húc đem tập công văn đặt lên bàn, tùy ý nói.

Lâm Hi Hi hơi hơi kinh ngạc nhưng vẫn đưa điện thoại di động cho hắn: “Thời gian của tôi cũng không chính xác lắm đâu.”

Nguyễn Húc cười, không nói thêm gì nữa, hắn thừa dịp nàng cúi đầu, kiểm tra mục nhật kí cuộc gọi trong máy nàng.

Tối qua, từ lúc tám giờ đến chín giờ, trong điện thoại