
t đi, nhưng thân thể trong mộng vì những di chuyển lên xuống kịch liệt kia mà thống khổ rên lên…
Đột nhiên hắn mở mắt, sắc mặt lạnh đi nhưng động tác vẫn như trước, mềm nhẹ mà ôm nàng.
“Kì thật em luôn nghĩ, nếu không có chuyện ngày đó, em sẽ như thế nào…”
Nàng tựa như tiểu cô nương rơi vào cảnh xinh đẹp trong mơ, vừa khẽ nói
vừa nghĩ đến mọi chuyện kia chưa hề phát sinh, ánh mắt dần ảm đạm: “Cha
mẹ Nhạc Phong nhất định sẽ không thích em, bọn em cũng sẽ không thể ở
bên nhau.”
Khóe miệng Tần Dịch Dương cong lên lạnh lùng, trầm giọng nói: “Em cảm thấy tiếc sao?”
Đầu Lâm Hi Hi bỗng run rẩy một chút.
“Không thể nào…Ít nhất hiện giờ em đã biết hắn là loại đàn ông gì” Nàng
chậm rãi hạ lông mi dài xuống, nhỏ nhẹ nói: “Dù cái giá phải trả có lớn
một chút, đồng thời cũng hủy đi mọi suy nghĩ nhân sinh của chính mình”.
Trong đôi mắt Tần Dịch Dương độ lạnh giảm đi một ít, trong lòng nổi lên
một cỗ thương tiếc, phát ra âm thanh ôn nhu nói: “Suy nghĩ của em là
gì?”
Đầu nàng lại suy nghĩ một chút, những điều muốn thay đổi trên người Nhạc Phong đó, nàng một chút cũng không muốn nói. “Có lẽ chính là tìm một
người có cuộc sống bình thường, không có yêu hận chết chóc, không có
tranh giành quyền lợi. Em hi vọng có thể cùng người đó sống bình thản và yên ổn, như vậy là tốt rồi”.
Nghĩ như thế giống như xả bầu tâm trạng hơn.
Nàng tài giỏi như thế nào dám ở trong lòng người đàn ông này nói ra “Hy
vọng của chính mình”? Của nàng hết thảy cũng là của hắn, từ thân thể đến tâm hồn, ngay cả đường nét số phận của nàng đều bị nắm trong lòng bàn
tay hắn, không thể động đậy.
“Anh không cần để ý, em chỉ tùy tiện nói thôi”. Nàng nhẹ nhàng nắm quần áo hắn, nhỏ giọng nói.
Tay hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang đặt trên y phục của nàng, hướng về
trong ngực mình mà tìm kiếm…Lâm Hi Hi hoảng sợ, đôi mắt trong veo nhìn
hắn, đã thấy trong ánh mắt anh tuấn của hắn lộ ra một cỗ dục vọng quen
thuộc. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong ngực muốn vân vê, ánh
mắt thâm thúy phức tạp muốn đem nàng nuốt vào như mọi khi.
“Coi như là một nguyện vọng đơn giản”. Hắn nhàn nhạt mà đánh giá, xoay
người đem nàng ngăn lại, cúi nhanh xuống hôn lên cái gáy của nàng.
“Ngoan ngoãn một chút, anh có thể sẽ giúp em thực hiện”.
Đây…Đây là ý gì?
Nàng còn chưa phản ứng lại đã bị hắn hôn lấy, đầu lưỡi đẩy hàm răng nàng mở ra, xâm nhập cướp lấy mùi vị ngọt ngào trong miệng nàng, hơi thở sâu xa mà cấp bách, làm nàng một trận choáng váng, ý thức đột nhiên ngẩn
ngơ một chút, cánh môi bị hắn hôn mất hết thần sắc.
Giúp nàng thực hiện…nguyện vọng sao?
A….
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã cởi bỏ khăn tắm trên người nàng,
phóng thích thân thể xinh đẹp, non mềm bên trong ra, ôm vào trong ngực,
ra sức mà âu yếm, đôi môi ẩm ướt di chuyển khắp khuôn mặt và cổ nàng,
như cuồng phong kéo tới cuốn phăng nàng đi.
Ngọn lửa trong bụng nháy mắt bị khơi lên ngoài ý muốn! Hắn mạnh mẽ đâm sâu vào trong cơ thể của nàng, trong nháy mắt, nàng
“Ưm…” một tiếng nâng thắt lưng lên, cảm giác khí lực toàn thân đều bị
lấy sạch đi. Những động tác này truyền đến tứ chi, hàng trăm cảm xúc tê
dại đến trí mạng, ai dè hắn ở sau lưng chậm rãi chế trụ bờ vai nàng,
không cho nàng lui ra phía sau, ở trên cánh môi của nàng liên tục hạ
xuống những nụ hôn ẩm ướt, cánh tay thật dài vươn đến đầu giường tắt đèn đi.
Lập tức cả phòng một mảnh tối đen!
Chỉ còn lại ở cửa một ngọn đèn nhỏ, còn có một người đàn ông ở trên người nàng lên xuống thâm nhập vào….
“Ách!” Lâm Hi Hi nắm chặt bờ vai của hắn, khó nhịn mà rên lên, tay nhỏ
bé không biết là khước từ hay ôm lấy, khẩn trương hô hấp. Nàng sợ âm
thanh thế này, nhất là thân thể bị tiếp xúc thân mật, ngay cả hô hấp lúc này đều bị hắn hôn thật sâu. Nàng giống như trở lại cái đêm hai năm
trước!
Người đàn ông kia, da thịt ẩm ướt mà giữ chặt, nàng giãy dụa vài cái thì sức lực yếu đi, tiếng nói trầm thấp ở bên tai nói gì đó, nàng không
nghe được, chỉ có thể liều mạng lấy tay đẩy bàn tay to lớn đang bịt
miệng nàng. Hắn không chút nhúc nhích, thật nhanh ngăn chặn hô hấp của
nàng, tách hai chân nàng ra, hung hăng xé rách mở thân thể nàng ra, lạnh lùng chiếm lấy nàng….
“Không….Không được…” Cố gắng chịu đựng cảm giác nóng bỏng sau mỗi lần
xâm nhập, nàng run rẩy bị hắn chiếm giữ, khoái cảm chồng chất như vậy,
nàng thật sự chịu không nổi!
“Không được…Buông ra!” Một cỗ cảm giác nhục nhã mãnh liệt kéo tới, nàng như hét lên thành tiếng.
Bản thân dự đoán được nàng sẽ có phản ứng như vậy, Tần Dịch Dương đâm
một cái thật sâu vào trong thân thể, đầu lưỡi buông tha phía trước ngực
của nàng đang đỏ bừng lên vì những nụ hôn ẩm ướt, nâng đôi mắt thâm thúy lên, giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng đặt ở bên cạnh, khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng không nói nên lời, chỉ biết vùng vẫy rơi lệ!
“Buông ra…Thả tôi ra! Tôi không biết anh! Không được đối với tôi như
vậy, không được!” Ý thức trong cơn say hoan ái có chút mông lung, nàng
thực sự đã không phân biệt rõ ràng lắm rốt cuộc là hai năm trước hay là
thời điểm nào nữa! Khóc òa lên, giống như một đ