Disneyland 1972 Love the old s
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328291

Bình chọn: 8.00/10/829 lượt.

hữ.

“Đau… Rất đau … Van xin anh tha cho tôi, van cầu anh.” Kiều Nhan khóc

không thành tiếng, trên mặt nước mắt cùng máu ngân dài nhìn người đàn

ông trước mắt.

“Tôi xin thề không bao giờ dám làm như vậy nữa, van xin anh tha cho tôi.”

Ánh mắt Tần Dịch Dương lạnh lùng đảo qua khuôn mặt cô, xác định cô ta

không chết được, chậm rãi đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống nói:

“Đau thì nhớ kĩ, nếu có lần thứ ba, ngay cả cơ hội cầu xin tôi cũng

không cho cô.”

Nói xong, hắn lạnh lùng rời đi, cả người hắn hướng chiếc Ferari đi tới.

Kiều Nhan nức nở lại càng co rúm lại, lúc xác định được hắn đã bỏ đi, xe từ từ khởi động rời đi trong nháy mắt, cả người co quắp thành một khối, tê tâm liệt phế, khóc thét lên, hận quá làm mất lý trí, nhưng lại phải

trả giá đắt. Đau quá… Cả người cô đều đau quá! Cô muốn chết!

Trong chiếc xe rời đi, Tần Dịch Dương hờ hững cầm lấy điện thoại di động.

“Vùng ngoại ô, hướng mười giờ, có một vụ tai nạn xe, mời ghé qua xem một lát.” Hắn nói xong liền cúp máy, đem di động ném sang bên cạnh.

Đêm, càng sâu.

Lâm Hi Hi đứng do dự hồi lâu trước cửa phòng Tần Dịch Dương nhưng vẫn chưa gõ cửa.

Cổ tay mảnh khảnh giơ lên, nàng cắn môi, lại nhẹ nhàng buông ra. Là do

hắn không muốn nhìn thấy nàng sao? Cho nên từ lúc trở về đến giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi một lần.

“Hi Hi’ Một tiếng nói từ phía bên cạnh vang lên…

Lâm Hi Hi nghiêng mặt, thấy thân ảnh Nguyễn Húc xuất hiện có gì đó hơi

khác, Âu phục trên người hắn còn chưa thay, có chút nghi hoặc nhìn nàng, “Em làm sao vậy? Mấy hôm nay tôi sang HongKong công tác, bận quá nên

không liên lạc với em, em đang đợi Dịch Dương à?”

“Tôi…” Lâm Hi Hi cũng không biết nói như thế nào cho phải, “Tôi không biết anh ấy đã trở về hay chưa.”

Đang nói, thang máy đầu hành lang “Đinh” một tiếng mở ra, thân ảnh tuấn lãng của một người xuất hiện trước mặt bọn họ.

Thứ mà Tần Dịch Dương chú ý tới đầu tiên là thân ảnh cô gái nhỏ với vẻ

mặt khẩn trương đang đứng chờ trước cửa phòng hắn, tiện đà mới tới người đứng bên cạnh nàng – Nguyễn Húc, thoáng nhìn qua ánh mắt nàng, có rõ sự vui mùng cùng hoang mang, tiện đà biến thành nỗi lo lắng.

Xem ra nàng vô cùng chăm chú, điều này khiến cho biểu cảm nguyên bản lạnh thấu xương của hắn nhu hòa đi không ít.

“Đã về à?” Ánh mắt Tần Dịch Dương nhìn Lâm Hi Hi cùng Nguyễn Húc nói.

“Đúng, những chuyện cần đối phó với phía HongKong bên kia, mai mình sẽ

làm.” Nguyễn Húc cũng xoay người đối diện hắn, cùng hắn báo cáo.

Tần Dịch Dương gật đầu, ánh mắt vẫn không nhìn nàng một cái.

“Đợi lâu chưa?” Tay hắn bao trùm lưng nàng, ôn nhu đem nàng tiến vào lòng, thấp giọng hỏi.

Tâm tình căng thẳng của Lâm Hi Hi rốt cục buông lỏng một chút, nhất là

khi cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay và hơi thở ấm áp của hắn, càng dễ

chịu hơn một chút, rất thành thật nhẹ nhàng lắc đầu: “Đã quên, không nhớ rõ đã đợi bao lâu rồi.”

Trong đôi mắt Tần Dịch Dương có chút ôn nhu, trong ngực dâng lên một tia ấm áp.

Vuốt tóc nàng, hắn móc chìa khóa mở cửa, nghiêng mặt nhìn Nguyễn Húc

hỏi: “Cậu còn có chuyện gì không? Nếu có, ngày mai đến công ty bàn lại.”

Từ đầu tới giờ Nguyễn Húc một mực sững sờ, nhìn không hiểu nổi hai người kia đang làm gì. Hắn hình như cũng chỉ mới dời đi mấy ngày.

Mối quan hệ của bọn họ sao lại có thể chuyển biến lớn như vậy? Hắn mẫn

cảm nhận ra Lâm Hi Hi không còn gọi Tần Dịch Dương là ‘‘Tần tiên sinh”

nữa, mà cử chỉ thân mật của hai người cũng tự nhiên hơn rất nhiều, chí

ít là vẻ thâm tình ôn nhu trong mắt cậu ấy, điều mà hắn chưa bao giờ

nhìn thấy.

“A…” Nguyễn Húc hoàn hồn, ánh mắt thản nhiên đảo qua hai người, duy trì

vẻ ưu nhã bình tĩnh nói: “Không có việc gì.” Cứ như vậy nhìn hai người

bọn họ đi vào phòng, thân mật tựa như người yêu của nhau. Nguyễn Húc đứng yên tại chỗ một hồi lâu mới cảm thấy có chút cứng ngắc,

kéo hành lý, ánh mắt sâu xa lại liếc nhìn thoáng qua cửa phòng rồi mới

chậm rãi bước về phòng.

Đã qua rồi, nghi hoặc cùng lạnh giá trong lòng ngày càng trĩu nặng.

Hai người kia, rốt cục làm sao vậy?

Đèn trong phòng được bật lên, ánh đèn nhu hòa chiếu sáng mọi nơi, bao phủ cả hai người.

Tần Dịch Dương vừa vào khỏi cửa đã buông Lâm Hi Hi ra, nới lỏng cà- vạt, cởi áo khoác, thân ảnh cao ngất mang theo một tia lãnh ý, làm cho Lâm

Hi Hi đứng ở phía sau hắn có chút lo lắng, rồi lại không dám tới gần.

Người đàn ông như vậy, rất vĩ đại mạnh mẽ, thực thần bí, nàng không dám hỏi hắn đã đi làm gì?

Chẳng qua là nhìn thấy tốc độ lái xe của hắn nhanh như chớp, tựa như bay ráo riết đuổi theo Kiều Nhan, hắn sẽ đối xử với cô ta như thế nào?

Những kẻ lãnh huyết như Tần Dịch Dương, cho tới bây giờ Lâm Hi Hi đều chưa gặp qua, cũng sợ hãi khi nhìn thấy.

Nàng cứ như vậy đứng tại chỗ, giống như một gốc cây bách hợp dịu dàng, thanh thuần động lòng người, dè dặt chờ hắn mở miệng.

Rốt cục Tần Dịch Dương cũng xoay người lại, nhìn nàng.

“Hôm nay cùng cô ta nói chuyện thế nào?” Cách mấy bước, trong ánh mắt

lạnh nhạt của hắn đã không còn tia khoan dung, khiến lòng nàng căng

thẳng.

Cố gắng xua tan đi một chút sợ h