Pair of Vintage Old School Fru
Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tổng Tài Thực Đáng Sợ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325812

Bình chọn: 9.5.00/10/581 lượt.

c Phong nhẹ giọng, giọng nói tràn đầy dịu dàng.

“Viện Y…” Tắt điện thoại, Lâm Hi Hi nghiêng khuôn mặt.

“Mình biết, cậu không cần phải nói, mình sẽ đặt cửa hàng món gì đấy và bảo họ mang tới.” Tống Viện Y khoát khoát tay, dù sao cũng không phải lần đầu tiên bị bỏ lại, cô đã quá quen rồi.

Lâm Hi Hi nhìn cô, giờ phút này nàng mới có thể nở một nụ cười.

E rằng hiện tại chỉ có ở cùng Viện Y nàng mới có thể cười nói vô tư thoải mái như vậy.

“Mình đi chuẩn bị một chút, cậu nhớ gọi món tiệm khác đi nhé chứ ăn hoài một tiệm cũng ngán lắm.” Lâm Hi Hi đứng dậy, nắm tay cô một lát.

“Ừ..” Tống Viện Y gật đầu, nhìn theo dáng người của nàng, “A! Hi Hi, cổ cậu bị sao thế kia?”

Lâm Hi Hi đã đứng dậy đi tới cửa, ngón tay mảnh khảnh lướt qua miếng băng cứu thương, ngoảnh đầu nhìn lại nhẹ nhàng cười: “Tại mình không cẩn thận thôi, mình đi đây.”

“…Ừ.” Tống Viện Y nửa tin nửa ngờ, nhìn nàng bước ra ngoài. Địa điểm gặp mặt là nhà hàng rượu vang nổi tiếng.

Lâm Hi Hi bước từng bước lên bậc thang, cả người toát lên vẻ hoảng hốt.

Ánh trăng chiếu rọi người nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế khiến người khác yêu mến. Nàng mang theo một chiếc bóp nhỏ, đôi mắt ánh lên vẻ bi ai.

Vì sao lại như vậy?

Nàng khó nghĩ, vì sao lại như vậy?

Nhạc Phong từ lúc gọi điện thoại xong cũng không thấy hắn liên lạc gì thêm, nàng đợi hắn tới đón, nhưng chỉ nhận được tin nhắn của hắn. Hắn chỉ báo cho nàng biết địa điểm, hơn nữa giọng điệu lại rất mơ hồ bảo Lâm Hi Hi phải tự mình đi đến.

Đôi lông mi dài rũ xuống, trong đôi mắt ấm áp kia ẩn giấu nỗi chua xót khổ sở.

Trong đầu nàng không ngừng hiện lên hình ảnh dâm mỹ phóng đãng trong văn phòng hắn ngày hôm đó. Toàn bộ thân thể và tinh thần của nàng mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là một lần run rẩy không yên. Nàng nhẹ nhàng dừng bước, nghiêng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng kiên quyết đè xuống những giọt nước mắt vì uất ức mà trực tràn chảy ra, nàng nhẹ nhàng bước vào.

Nàng thực sự không dám đối mặt với Nhạc Phong, không dám ở trước mặt hắn lộ ra vẻ yếu đuối, đau lòng.

Thế nhưng nàng muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Hắn sau lưng vụng trộm với người khác nhưng lại ôn nhu bảo nàng tới đây, rốt cuộc hắn muốn thế nào?

Cánh cửa phòng ăn xa hoa rộng mở, nhân viên phục vụ khẽ gật đầu chào nàng.

Lâm Hi Hi hỏi người phụ vụ rồi bước về phía chiếc bàn đã được đặt sẵn. Nhạc Phong đang nâng ly rượu cùng năm người khách nữa ngồi quanh chiếc bàn tròn đợi nàng.

“Hi Hi…” Nhạc Phong thấy nàng, hắn cúi đầu kêu tên nàng, hé nụ cười.

Hắn đứng dậy, giơ tay kéo nàng vào gần hắn, cũng không vội vã giục nàng ngồi xuống, chỉ vuốt mái tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Lại đây, anh giới thiệu với em, vị này chính là Chu tổng của Hoa Phong, còn đây là Hi Hi…” Hắn đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện, nở một nụ cười, “Chu tổng cũng đừng phiền lòng, kì thực Hi Hi lần trước đã gặp mặt Chu tổng, chỉ là…cô ấy tức thời chưa nhớ ra thôi.”

Chu tổng ngồi phía đối diện cười rộ lên, tựa lưng vào ghế: “Nào lại đây, ngồi xuống đây nào! Lát nữa phải phạt rượu người đẹp mới được!”

Lâm Hi Hi đứng thẳng người, đôi mắt đã bắt đầu ươn ướt, thản nhiên nhìn Chu tổng, toàn thân nàng đều trong vòng tay của Nhạc Phong – hắn vuốt ve tóc nàng rồi ngược xuống lưng nàng.

Nàng biết đó là tư thế ưa thích của hắn, như đang dỗ dành nàng.

Cũng chính đôi tay này, ngày đó đã đặt ở thắt lưng người phụ nữ đó, không ngừng vuốt ve, thả trôi cảm xúc mãnh liệt.

“Hi Hi…” hắn cúi đầu trầm giọng khẽ kêu nàng.

Lâm Hi Hi hơi nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, Nhạc Phong nhẹ nhàng cúi đầu xuống, cánh tay ôm chặt thân thể nàng, thản nhiên nói với nàng: “Này, em qua ngồi bên cạnh Kiều Nhan đi.”

Kiều Nhan.

Bỗng nhiên nghe đến tên này, Lâm Hi Hi có chút sửng sốt, nàng vô thức nhìn về phía đối diện bàn ăn. Cô gái kia đúng là rất xinh đẹp, mắt sáng long lanh, thân hình đoan trang mà vẫn lộ nét quyến rũ, cũng đang nhìn lại nàng.

Lâm Hi Hi đã nghe qua, Kiều Nhan, cô ta chính là thư kí riêng của hắn, nhưng nàng chưa từng gặp cô ta bao giờ, nay mới được diện kiến.

Nhạc Phong sao lại bảo nàng ngồi bên cạnh Kiều Nhan chứ?

Nàng do dự một chút. Thông thường, trước mặt người lạ, nàng sẽ thuận theo ý của Nhạc Phong, nhưng hiện tại nàng thấy ai cũng xa lạ, ngay cả Nhạc Phong cũng đang gắng gượng tỏ ra thân mật với nàng. Lâm Hi Hi ngẩng đầu, mắt thoáng nhìn về phía Nhạc Phong, tay nàng bỗng nhiên có chút run rẩy, đôi mắt Nhạc Phong chứa đầy sự đe dọa.

“Ngoan chút nào?”

Lâm Hi Hi không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, nàng lảo đảo vội đứng dựa vào bàn.

Một bàn tay vươn ra đỡ lấy nàng: “A —– cẩn thận một chút!”

Lâm Hi Hi hớp một ngụm khí nhỏ, ngoái đầu lại nhìn Nhạc Phong, hắn nhẹ nhàng thư thái ngồi xuống, lấy khăn ăn lau sạch tay, bên môi nở nụ cười không rõ ẩn ý.

“Nào lại đây ngồi đi, Lâm tiểu thư, à không, Hi Hi tiểu thư, mời ngồi, mời ngồi.” Âm thanh mời mọc kia lại vang lên.

Lâm Hi Hi lúc này mới hoàn hồn phát hiện ra một người đàn ông cao lớn. Nàng chưa kịp lên tiếng thắt lưng đã bị một bàn tay to béo nắm chặt. Hắn ta ép chặt lấy thân người mảnh khảnh của nàng vào bên hắ