
Trời mùa đông rét thấu
xương, một chiếc xe taxi từ từ chạy đến dừng trước cổng khu chung cư cao cấp.
Không lâu sau một cô gái
mặc áo che kín mít kéo hành lý bước xuống xe, sau đó xoay người cảm ơn tài xế,
lúc chiếc xe đi khỏi rồi, cô mới bước vào khung chung cư cao cấp nhưng chưa vào
đến cổng thì hai bảo vệ mặt mày nghiêm nghị tiến đến, dù hành động rất lễ phép
nhưng vẻ mặt lại đầy nghi ngờ.
“Xin lỗi, cô muốn tìm
ai?” Bảo vệ trẻ tuổi nghiêm mặt hỏi.
Cô kéo khăn quàng cổ đang
che mũi xuống, mỉm cười trả lời, “Xin chào, tôi họ Hà, Hà Thu Nhiên, tôi có hẹn
với dì Trần Hảo sống ở lầu tám, phiền anh thông báo cho dì ấy dùm !”
“Trần Hảo ?” Bảo vệ
nhăn mày suy nghĩ xem trong khu chung cư này có ai tên Trần Hảo không, rốt cuộc
ai là Trần Hảo ?
“À, tôi nhớ rồi, là thím
Trần !” Một bảo vệ khác nhìn như có thâm niên lâu hơn bỗng dưng la lên,
“Hôm qua thím Trần có nói với tôi là hôm nay có cô Hà sẽ đến đây, kêu chúng ta
để ý một chút.”
Hừ ! Ở đây toàn
người có danh tiếng sống, không giàu có thì cũng quyền quý, nhà nào nhà nấy đều
có quản gia cả, mà dì Trần ở lầu tám kia chính là quản gia của Bàng Sĩ Bân –
tổng giám đốc tập đoàn Bàng thị hiện nay, do ngày thường cứ gọi là “thím Trần,
thím Trần” nên bọn họ cũng quên cả tên thật của bà.
“Thì ra là thím
Trần !” Bảo vệ trẻ tuổi tỉnh ngộ, vốn lúc nãy còn nghiêm nghị nhưng lúc
này lại thân thiện hơn.
Phải biết rằng, mấy gia
đình sống ở đây không phải là người nổi tiếng thì cũng là người giàu có, toàn
bộ đều là người trong giới thượng lưu. Mà những người này đều có gia tài đồ sộ,
người có giáo dưỡng thì ăn nói khiêm tốn và so với người bình thường càng lễ
phép hơn, nhưng tuyệt đại đa số mấy gia đình sống ở đây đều tỏ ra vênh váo, sai
sử mấy bảo vệ cỏn con như họ đủ thứ chuyện.
Ngay cả mấy quản gia nhà
họ cũng y như chủ của họ, cáo mượn oai hùm, ngồi chém gió tự kỷ, bảo vệ nhỏ
nhoi như hai người bọn họ thì chỉ biết nhẫn nhịn trong lòng để giữ chén cơm của
mình.
Dì Trần thì hoàn toàn
khác ! Dì luôn tươi cười vui vẻ, tính tình dễ gần, ra vào gặp ai cũng chào
hỏi cả, ngày thường có món gì ngon là chia cho bọn họ ăn, y như là người một
nhà vậy, chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là – ông chủ thối tha của bà.
Biết rõ Hà Thu Nhiên là
khách của dì Trần, hai bảo vệ lập tức dẫn cô vào bên trong phòng bảo vệ, sau đó
nói dăm ba câu qua điện thoại với dì Trần, bảo vệ lớn tuổi hơn quay đầu cười
với cô, “Cô Hà, tôi đã nói với dì Trần rồi, cô cứ đi thẳng vào đi.”
“Cảm ơn !” Hà Thu
Nhiên gật đầu, vẫy tay chào bọn họ xong liền đi về phía thang máy.
Hà Thu Nhiên kéo hành lý
đi theo, mới vừa bước vào bên trong chung cư, chưa kịp chiêm ngưỡng kiến trúc
hoa lệ ở đại sảnh thì liền nghe thang máy kêu “Đing” một tiếng, một người phụ
nữa hơn 50 tuổi bước ra, ăn mặc đơn giản chất phác, cười rạng rỡ, “Thu Nhiên,
con tới rồi sao !”
Trong nháy mắt, dì Trần
đã đi đến trước mặt cô, tình cảm nắm lấy tay cô, thao thao bất tuyệt, “Chúng ta
hình như đã gần một năm không gặp rồi ? Mẹ con dạo này khỏe không ?
Lần trước nói chuyện điện thoại với mẹ con, bà ấy bảo là bị đau lưng, giờ đỡ
hơn chút nào chưa ? Đáng lẽ tháng trước dì cũng định về Nam rồi, nhưng lại
xảy ra chút chuyện nên mới không thể đi được….”
“Dì Trần, chúng ta chỉ
mới không gặp nhau tám tháng thôi mà, gì mà một năm dữ vậy ? Dì toàn tăng
thêm thời gian không à nha !” Hà Thu Nhiên cắt ngang lời nói của dì Trần,
cô mỉm cười nói, “Mẹ con đã khỏe nhiều rồi, lần trước mẹ bảo đau lưng là do mẹ
không nghe lời con, thừa dịp con đang đi làm mà tự mình dọn dẹp nhà vệ sinh,
bởi vậy mới đau lưng suốt cả tuần đấy.”
“Con cũng biết người già
hay đãng trí mà, một năm với tám tháng cũng như nhau thôi, ở đó mà tính toán gì
chứ ?” Dì Trần mắng yêu Hà Thu Nhiên, đánh nhẹ vào tay cô, sau đó nói
tiếp, “Mẹ con không có bị gì là tốt rồi, đến tuổi này rồi sức khỏe là quan
trọng nhất…”
Bà dừng một chút, dường
như nhớ đến gì đó, vỗ trán mình một cái, nói, “Xem đi xem đi, mãi lo nói chuyện
với con mà dì quên béng đi việc chính….”
Vừa nói, bà vừa kéo Hà
Thu Nhiên đi nhanh vào thang máy, không phải ấn nút lên lầu tám mà lại đi xuống
bãi đỗ xe, “Đing” một tiếng, thang máy mở ra, hai người đi đến chỗ đậu xe ở
phía trong.
“Đây là xe của thiếu gia,
nhưng giờ cậu ấy đang bị thương, không có lái được.” Chỉ chỉ vào chiếc xe ngoại
nhập rất xịn, dì Trần cẩn thận giới thiệu, ngón tay lại lia qua một chiếc xe
máy 50 phân khối đậu bên cạnh, “Đó là xe gắn máy của dì, con cần gì thì lấy
đi.”
Thiếu gia ? Thời này
mà còn có người kêu thiếu gia sao ? Đây đâu còn là thời phong kiến
nữa !
Hà Thu Nhiên thầm nghĩ
trong bụng, cũng có thể lắm chứ, dì Trần thuộc dạng người có tư tưởng bảo thủ,
từ lúc còn trẻ đã làm việc cho Bàng gia, tính đến giờ cũng được hai, ba chục
năm gì rồi, mà hai từ “thiếu gia” đó chắc hẳn bà cũng đã kêu quen rồi, vì vậy
cô cũng không lấy gì làm kinh ngạc, chỉ là cười cười trêu chọc dì Trần, “Dì
Trần nha, nguyên một bãi đậu xe tốn trăm vạn một tháng mà dì dùng để để xe gắn
máy, quả thật l