
hỏi phòng họp, liền kinh hãi thấy bà nội từ bên trong phòng tiếp khách đi ra, “Tại sao là bà? Bà làm sao tới ? Bên cạnh bà tại sao không có một người giúp việc đi theo?”
Trương Ngân Phượng xoa xoa thắt lưng đau nhức, cái này cũng không tránh khỏi quá dài đi? Ước chừng ba giờ, xem ra cháu trai thật là cuồng công việc .
“Tới thăm cháu a! Tiểu tử thúi, người giúp việc bà đều kêu bọn họ đi về, bà cũng không phải là tàn phế, không cần cả ngày lẫn đêm nhìn chằm chằm bà không thả.”
“Nhưng bà dù sao cũng lớn tuổi, hơn nữa trái tim cũng không tiện.” Giang Lăng vội vàng giúp bà nội xoa thắt lưng, sắc mặt âm trầm, hướng thư ký một bên đứng ngây ngốc giận dữ mắng mỏ: “Tại sao như vậy, bà nội tôi tới cũng không cho tôi biết?”
Nữ thư kí trợn mắt há mồm nhìn Trương Ngân Phượng, bởi vì cà lăm mà nói không được, “Khả nhưng nhưng. . . . . . Phải . . . . . Bà bà bà. . . . . . Bà ấy nói là người giúp việc của tổng tài.”
Trương Ngân Phượng đi tới trước mặt cô ta, “Cô có hay không qua nghe『 nhìn người không thể xem bề ngoài 』 những lời này? Coi như tôi là người giúp việc, cô tối thiểu cũng phải tôn trọng người ta. May mà tôi là ngượi rộng lượng , cũng không cùng cô so đo nhiều, chỉ là bà lão xin khuyên cô một câu, tuổi còn trẻ, về sau đừng bợ nịnh như vậy !”
Trương Ngân Phượng đợi ba giờ liền, chính là vì ra giọng điệu này, nhìn bộ dáng nữ thư kí thẹn đỏ mặt, bàkhông khỏi có chút dương dương đắc ý.
Giang Lăng mặc dù rất giận thư ký, nhưng thấy tình huống như vậy cũng có chút khó chịu nhưng nhẫn lại, ai bảo người chỉnh anh là bà Lão Ngoan Đồng sở trường tuyệt đường sống đây?
“Chúng ta về nhà đi! Bà nội.”
“Tốt thôi.”
“Đinh!” một tiếng, thang máy xuống tầng dưới chót.
Giang Lăng đỡ bà nội đi ra, đi qua đại sảnh thì Trương Ngân Phượng đột nhiên hướng bên trái để đi tới phòng hành chính tổng hợp, Giang Lăng Nhất sững sờ, ngay sau đó đi theo phía sau bà.
“Thủy Tinh. . . . . . Thủy Tinh. . . . . .”
Xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, Trương Ngân Phượng liều chết hướng cô gái bên trong phòng phất tay, mặc dù đã qua lúc tan việc, nhưng cô còn đang trong phòng làm việc bận rộn không ngừng.
Nghê Thủy Tinh ngẩng đầu, thấy Trương Ngân Phượng, ánh mắt sáng lên, mừng rỡ chạy tới, “Là bà à? Bà tìm được tổng tài chúng cháu. . . . . .”
Tiếng nói đột nhiên ngừng lại, bởi vì thấy đang đứng bên cạnh Trương Ngân Phượng một người đàn ông cao lớn anh tuấn trầm lặng, mặt không chút thay đổi, trái tim nhất thời không biết tại sao nhảy cuồng loạn lên. . . . . .
Mặc dù anh là tổng tài công ty, là người lãnh đạo trực tiếp của cô, hai người cùng làm việc trong một Cao ốc, nhưng dù sao cô chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, có thể xa xa cơ hội tiếp cận cũng không nhiều, chứ đừng nói gì tới khoảng cách nhìn nhau gần như vậy.
Thì ra là, anh so với trên tạp chí anh tuấn hơn, đẹp trai hơn, cũng càng lạnh lùng, càng thêm khí thế bức người.
Trương Ngân Phượng cười he he kéo Nghê Thủy Tinh, đẩy cô đến trước mặt Giang Lăng, “Bà giới thiệu, đây là Nghê Thủy Tinh, mới vừa rồi chính là cô gái này tốt bụng dẫn bà đi lên, còn cùng bà một lúc lâu, bằng không, bà đã bị bí thư của cháu cản ở ngoài cửa rồi.”
Nghê Thủy Tình sợ hãi hướng Giang Lăng Nhất hơi cúi đầu, “Tổng tài.”
“Cám ơn cô.” Giang Lăng mặt không chút thay đổi, thản nhiên nhìn cô một cái, tầm mắt cũng không có dừng lại nhiều hơn, ngay sau đó vịn vai bà nội, “Đi thôi! Bà nội.”
“Vậy bà lần sau trở lại tìm cháu chơi nha. . . . . .” Trương Ngân Phượng lưu luyến, hướng Nghê Thủy Tinh phất tay một cái.
Bà nội? ! Nghê Thủy Tinh nhìn Giang Lăng cẩn thận từng li từng tí đỡ Trương Ngân Phượng người tự xưng là”Người giúp việc” rời đi, không khỏi khẽ trợn to đôi mắt sáng trong. Buổi sáng ngồi bên trong quán cà phê, khách hàng tụm năm tụm ba, làm đẹp nhưng sau giữ trưa không khí có phần lơi lỏng hơn.
Nghê thủy Tình mới đi vào quán cà phê ngồi, liền thấy bên phải một lão bà lớn tuổi , hướng mình liều chết phất tay.
“Thật xin lỗi, khiến bà đợi lâu.” Nghê Thủy Tình vội vàng đi tới, kéo qua ghế dựa ngồi xuống.
Cô có nằm mơ cũng không nghĩ đến, một tuần trước một bà lão tới tìm tổng tài , lại là bà nội của tổng tài , càng không có nghĩ tới bà cư nhiên hẹn mình ra ngoài uống cà phê.
“Không sao, là bà đến sớm.” Trương Ngân Phượng vẫn như cũ mặt nở nụ cười hòa ái, quan sát quần áo mộc mạc của Nghê Thủy Tình.
Cô bé này, thanh nhã điềm tĩnh, phát ra một loại khí chất làm cho người ta rất thoải mái, thật là khiến cho bà càng xem càng yêu.
“Cái gì, bà muốn cháu làm người trông nom bên mình?” Biết được mục đích Trương Ngân Phượng hẹn cô đến đây sau, Nghê Thủy Tình giật mình thiếu chút nữa khiến muỗng bạc trong tay rơi xuống mặt bàn.
“Đúng vậy a, tuổi của bà đã lớn, thật rất cần người trông nom bên mình, ở trong nhà chăm sóc bà, hoàn toàn bao ăn ở, lương tháng sáu vạn, như thế nào? Suy nghĩ một chút đi!”
“Nhưng là. . . . . .” Nghê Thủy Tinh nghi ngờ nhìn mặt mày hồng hào của Trương Ngân Phượng, “Nhưng bà trông rất khỏe mạnh, bộ dạng cũng không cần người trông chừng.”
“Ai nha, nói thật, bà chỉ là muốn t