
từng đám mây trắng, tất cả đều hóa thành bóng dáng điềm tĩnh của cô.
Một hồi biệt thự Giang gia, luôn luôn tỉnh táo quản gia Vương Bá, giờ phút này lại đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây, bộ dáng mặt lo gấp hiện ra .
Giang Lăng bước xuống cửa xe, khóe mắt đột nhiên co quắp , trực giác chuyện không ổn.
“Cậu chủ, làm sao cậu hiện tại mới trở về? Cô chủ cô ấy đi, ” quản gia chạy đến trước mặt Giang Lăng, vội vàng nói.
“Cái gì? !” Giang Lăng thất kinh.
“Sáng sớm hôm nay tôi đi tìm, cũng không trông thấy cô chủ. Tôi khắp nơi đều tìm hết rồi, chỉ tìm thấy một phong thơ cùng chiếc nhẫn cô để lại.”
Giang Lăng nhanh chóng nhận lấy phong thư từ quản gia, rút ra giấy viết thư, trong thư chữ viết thanh tú thanh nhã, giống như chủ nhân .
Giang Lăng:
Cùng anh ngày ngày ở chung một chỗ ,khiến em rất vui. Nhưng là! Thật xin lỗi, em không cách nào chờ đợi nữa.
Trả lại nhẫn cho anh, để cho cô gái thích hợp hơn với anh đeo lên!
Chúc anh hạnh phúc.
Nghê Thủy Tinh
Trong phong thư, chính là cô để lại cho anh, chiếc nhẫn kim cương chiếu lấp lánh .
Đáng chết! Giang LăngNhất đem níu chặt giấy viết thư, nội tâm đột nhiên xẹt qua một hồi đau nhức kịch liệt, chẳng lẽ lần này, anh thật mất đi cô?
“Cậu chủ, Cô chủ là khuya khoắt đi, chúng tôi ai cũng không có phát hiện. . . . . .”
Giang Lăng giơ tay lên, ngăn cản quản gia nói tiếp, “Cháu hiểu, chuyện không liên quan bác, là lỗi của mình cháu.”
Anh thật sự phạm vào sai lầm lớn nhất trong đời!
Bà nội sau khi qua đời, cô đau cũng không thua kém anh, nhưng anh chỉ chú ý tâm tình của mình, tùy hứng rời đi, để cô một người cô đơn. . . . . .
Anh thật sự quá ung dung rồi ! Cho là cô nhất định sẽ chờ anh, cho là cô sẽ lấy đã từng dịu dàng bao dung tất cả của anh , thế nhưng anh lại quên, cô cũng sẽ bị thương, cô cũng sẽ giống như bây giờ, không nói tiếng nào rời đi!
“Tất cả đều là lỗi của tôi!” Nắm chặt chiếc nhẫn kim cương trong tay, Giang Lăng hối hận giống như dã thú thoát khỏi lồng gào thét.
Một tháng sau
Giang thị tập đoàn lầu cuối Cao ốc, trước mắt đã biến thành giải đất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận đạp trúng khu có mìn, cũng sẽ bị tâm tình nóng nảy của người đàn ông kia nổ tan xương nát thịt.
Vì vậy, chỉ cần không có việc gì, ai cũng không dám đến gần phòng làm việc tổng tài, chỉ sợ không cẩn thận sẽ tìm chết!
Giang Lăng ngồi dựa vào ghế làm việc bên trong, thật sâu khạc ra một điếu thuốc.
Cả căn phòng tràn ngập khói mù, bóng dáng người đàn ông, trong sương khói có vẻ cực kỳ cô đơn.
Ánh mắt của anh không có trung tâm, mờ mịt nhìn phía ngoài cửa sổ, trên mặt lãnh đạm hơn so với trước kia, lạnh hơn ngạo thần sắc, còn có kia sâu tận xương tủy cô độc.
Suốt cả một tháng, không có Nghê Thủy Tinh trong cuộc sống, đối với Giang Lăng mà nói, có thể nói một mảnh mây đen sương mù.
Trên bàn bày ra một phong thơ, là cô thong qua luật sư gửi tới, là đơn ly hôn đã ký .
Khốn kiếp! Anh không cần loại vật này,
Giang Lăng nhanh chóng cầm lấy tờ giấy, đem nó phá tan thành từng mảnh, ném vào thùng rác.
Xem ra cô vợ nhỏ chạy trốn anh là quyết tâm muốn cùng anh ly hôn? Rất tốt. . . . . . Anh thề sẽ làm cô hối hận làm ra hành động này.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Giang Lăng nhanh tay bắt máy, “Anh là?”
“Giang tổng, anh khỏe chứ. Tôi là Khai Nguyên thám tử tư, được anh ủy thác điều tra tung tích của vợ anh, chúng tôi bây giờ đã có manh mối. . . . . .”
“A, vậy sao?” Giang Lăng tròng mắt đen lập tức sáng lên, “Cô ấy rốt cuộc ở nơi nào?”
Chỉ cần tìm được cô, anh cần phải trừng phạt cô một trận mới được, trừng phạt cô không được sự cho phép của anh, liền dám tự tiện trốn nhà!
“Thủy Tinh, bàn số ba cơm gà quay.”
“Có, tôi tới ngay.”
Nghê Thủy Tinh lau lau mồ hôi trên mặt, xuyên qua lớp lớp khách đang vào ăn trong quán. . . . . .
Tay chân cô nhanh nhẹn, nụ cười dịu dàng, làm cho người ta cảm giác như mùa xuân tới , bà chủ đứng ở quầy tính tiền nhìn không khỏi âm thầm gật đầu, mừng rỡ mình nhận đúng người.
Thật vất vả đến lúc nghỉ trưa , Nghê Thủy Tinh rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, ở phòng nghỉ ngơi nhân viên uống chút nước, thở một cái.
“Thủy Tinh, có muốn hay không nếm thử một chút bánh dứa tôi làm?” Một người đàn ông trẻ tuổi đi tới, tươi cười rạng rỡ đưa cho cô một khối điểm tâm ngọt.
“Cám ơn anh, a Tân.”
A Tân là một trong đầu bếp tiệm ăn nhanh , rất trẻ tuổi, tính cách sảng khoái, Nghê Thủy Tinh bình thường cùng anh rất nói chuyện rất là hợp ý, mà anh cũng tựa hồ đặc biệt thích tiếp xúc với cô.
“Em cũng đừng làm việc cố quá! Anh thấy em mỗi lần kết thúc công việc bộ dạng cũng mệt chết đi.” A Tân nhìn Nghê Thủy Tinh sắc mặt tái nhợt, không khỏi khuyên cô.
Anh đối với cô rất có ấn tượng, cơ hồ là nhìn thấy cô đầu tiên liền thích cô thanh tú điềm tĩnh .
“Tốt mà ! Em còn chịu đựng được.” Nghê Thủy Tinh cười nhạt.
Thật ra thì cô rất ưa thích hoàn cảnh bận rộn hiện tại, để cho cô phải có cuộc sống tựa như ngựa bứt dây cương, nếu không, cô sợ một khắc rảnh rỗi sẽ nhớ tới người đàn ông kia.
Anh có khỏe không? Đã nhận được giấy thỏa thuận li hôn chưa? Có phải c