
ô.
“Tôi…trong
túi xách còn có đồ, tôi mặc đồ đó là được rồi.” Hạ Dĩnh vội vàng muốn
chiếc áo khoác trên người mình có độ ấm của cơ thể Táp Nhĩ cởi trả lại
cho hắn.
Bởi vì mùi hương của hắn sẽ làm cô……..ý loạn tình mê…..
“Không cần phiền.” Táp Nhĩ ngăn lại động tác cởi áo của cô.
“Tôi không cần khoác, tôi không lạnh.” Hạ Dĩnh cố gắng tránh thoát.
“Nếu em nhớ nụ hôn của tôi, thì khỏi khoác.” Táp Nhĩ khan giọng nói, ngón tay dài ra ám hiệu mà vuốt ve đôi môi cô.
“Anh….Không
phải anh nói là không gọi tên của anh, mới có thể….” Hạ Dĩnh xấu hổ khó
có thể mở miệng: “Sao anh có thể lấy việc đó uy hiếp tôi?”
Hất tay Táp Nhĩ ra, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Dĩnh bởi vì tức giận mà sáng trong, nhìn qua có vẻ mạnh mẽ mà xinh đẹp.
“Bây giờ thêm một điều.”
Táp Nhĩ giương môi mỉm cười, nụ cười rực rỡ mang theo vài phần tà mị, càng
mang theo vài phần nguy hiểm: “Chỉ cần tôi nghe được điều không muốn
nghe, tôi sẽ dùng môi của mình che lại……của em!”
“Anh….Anh
thật quá đáng! Vì sao tôi phải chịu sự uy hiếp của anh, tôi sẽ…” Thấy
đôi mắt Táp Nhĩ nheo lại, từng bước đến gần, Hạ Dĩnh cuối cùng cũng hiểu rõ, hắn không có nói đùa, lập tức che môi mình lại, chỉ sợ hắn ở trước
mặt nhiều người hôn cô.
Thôi, coi như hôm nay cô thật xui xẻo, về sau cô nhất định phải tránh thật xa.
——–@@@——-
“Hã Dĩnh, mấy ngày nay cậu đang bận rộn cái gì vậy?”
Hiếm khi gặp được Hạ Dĩnh ở trong văn phòng, Cầu An ngồi đối diện cô, trực tiếp hỏi.
“Bận gì sao? Công việc a!”
Còn bận trốn người! Hạ Dĩnh bổ sung thêm một câu ở trong lòng.
“Không phải bận rộn như vậy chứ? Bận đến nổi ăn trưa tìm khắp nơi cũng không thấy cậu, lúc tan sở liền không nhìn thấy người.”
Tất cả chuyện này bắt đầu xảy ra từ ngày Táp Nhĩ Đế Tư đột nhiên xuất hiện ở phòng tạp
vụ, chắc chắn chuyện này có liên quan đến hắn, Cầu An ở trong lòng suy
đoán.
Không tìm thấy cô? Trong lòng Hạ Dĩnh kinh hãi, chẳng lẽ……hắn đến văn phòng tìm cô.
“Cậu tìm mình
sao?” Bề ngoài Hạ Dĩnh viết tiến độ công tác trên tay, chỉ thuận miệng
hỏi, nhưng trên thực tế, trong lòng cô lại vô cùng khẩn trương.
“Đúng vậy! Tìm cậu ăn trưa, cùng cậu tán gẫu…”
Chợt nhớ đến cái
muốn nói là đề tài bí mật, Cầu An vội mang ghế dựa kéo gần hơn, thấp
giọng hỏi: “Ngày đó cậu và Tổng giám đốc đi đâu? Có phải xảy ra gì rồi
hay không? Nếu không sao anh ta lại xuất hiện? hay là hai người đến nơi
khác hạn hò rồi hả? Giữa hai người rốt cuộc đã tiến triển đến mức độ nào rồi?”
Cô tuyệt đối là
quan tâm bạn tốt, cô chân thành hi vọng Hạ Dĩnh và Tổng giám đốc có thể
có kết quả tốt, nhưng cô vẫn còn gánh trên vai nhiệm vụ thám thính tin
tức, rất nhiều người chờ cô mang tin tức trong chuyện này a!
Không còn tìm cô nữa…… tay Hạ Dĩnh không ngừng viết chữ, dòng suy nghĩ đã bay đến trên người đàn ông biến mất một tuần lễ nay….
Thì ra là…..cô cũng quá tự cho là đúng, người ta căn bản không muốn tìm đến cô nữa, mà cô lại cứ vẫn cố gắn trốn người ta.
Thật sự là buồn cười!
“Hạ Dĩnh, cậu làm sao vậy?” Thấy sắc mặt Hạ Dĩnh đột nhiên trầm xuống, im lặng không nói, Cầu An mơ hồ cảm thấy cô và Tổng giám đốc trong lúc đó nhất định xảy ra chuyện gì rồi.
“Không…không có gì!” Hạ Dĩnh thu lại tất cả cảm xúc không nên có, khóe môi giương lên nở nụ cười vui vẻ miễn cưỡng hỏi:
“Trò chơi cô bé lọ lem đã sớm kết thúc, có thể tiến triển cái gì? Mọi thứ đều đã trở về như bình thường rồi.”
Điều này không phải chính là thứ cô vẫn muốn sao? Chỉ là……..vì sao cô lại có cảm giác…..giống như mình mất đi thứ gì đó?
“Hạ Dĩnh….” Cầu
An nắm lấy tay Hạ Dĩnh. Vẻ mặt lúc này của Hạ Dĩnh là lần đầu tiên cô
nhìn thấy, cô biết vẻ mặt như vậy chỉ đến lúc thất tình cuồi cùng mới
xuất hiện.
Cầu An an ủi, làm Hạ Dĩnh xúc động thậm chí muốn khóc, liền vội rút tay đang bị nắm chặt
về, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Cậu làm sao vậy? Không phải mình đã nói
mình không sao rồi sao?”
Sau đó Hạ Dĩnh
vùi đầu viết thật nhanh vài chữ lên báo cáo công tác, liền vừa thu dọn
mọi thứ trên bàn, vừa nói: “Được rồi! Không thèm nghe cậu nói nữa, mình
phải đi đây.”
Mang báo cáo dặt
lên trên bàn của trưởng phòng, sau đó cầm lấy ba-lô to, nói tạm biệt Cầu An, quẹt thẻ bên cạnh cửa, liền vội chạy đi làm.
Nhìn mỗi một hành động của Hạ Dĩnh mặc dù giống với ngày thường, nhưng Cầu An biết rõ cảm giác trong lòng của Hạ Dĩnh lúcnày.
Nếu không muốn
yêu người đàn ông xuất chúng như Táp Nhĩ Đế Tư thì thật sự rất khó, cũng may thời gian hai người họ gặp nhau cũng chưa lâu, chắc Hạ Dĩnh cũng
không yêu sâu đậm như vậy đi, mau chóng kết thúc ngược lại đối với cậu
ấy lại là chuyện tốt.
Ai——
“Cầu An, có thấy Hạ Dĩnh đâu không?” Trưởng phòng vừa bước vào phòng làm việc hỏi.
“Ơ! Cô ấy vừa mới tan sở rồi.”
“Tại sao gần đây đều đi sớm như vậy chứ, lỡ như Tổng giám đốc gọi điện thoại đến, thì biết làm thế nào?”
“Trưởng phòng, anh nói là Tổng giám đốc thường xuyên gọi điện thoại đến tìm Hạ Dĩnh?”
“Gọi hai ba lần,
mỗi lần gọi đến Hạ Dĩnh đều tan sở rồi, thiệt là, chuẩn thế đấy.” Chẳng
qua là cô ấy đi làm cũng đúng giờ như thế là tốt.
Thật tốt quá! Có lẻ cậu ấy v