
ước ra cửa là có xe đưa đón thay cho đi bộ, cuộc sống mỗi
ngày trôi qua cũng không buồn không lo.
Cho đến khi cha cô ngả bệnh, giống như tình tiết của những vở kịch
trên TV vậy, gia cảnh bắt đầu sa sút, cô là con cái, hiển nhiên phải
gách trách nhiệm chăm sóc gia đình.
Từ một căn nhà hiện đại có vườn hoa ở vùng ngoại ô chuyển thành sống trong phòng trọ, từ đi xe hơi chuyển thành đi xe buýt, tàu điện ngầm.
Từ một tiểu công chúa trong lòng cha mẹ, trở thành một nhân viên tạp vụ làm những việc vặt như lắp đặt bóng đén, đối mặt với mọi sự thay
đổi, Hạ Dĩnh.không những không trách trời oán đất mà còn học tập cách
sống tự lập.
Hạ Dĩnh cảm thấy, mỗi ngày trôi qua, dù là ở công ty hay nhà hàng,
dù phải mất hai tiếng mới về đến phòng trọ, nhưng về đến nhà có sự
thương yêu của mẹ, ở công ty và nhà hàng làm cùng các đồng nghiệp cũng
rất vui vẻ, trải qua cuộc sống như vậy, cũng rất hạnh phúc.
“Thang máy…………đợi chút………..thang máy……….chờ một chút…” Vừa mới ra
khỏi kho hàng, Hạ Dĩnh ôm cái thùng lớn nặng chừng 5,6 kí lô, chạy chậm
hướng về phía thang máy, thấy có người đang tiếng vào thang máy liền vội vàng hét lên, cũng tăng nhanh tốc độ chạy đến.
Ở lúc thang máy sắp khép cửa lại, cô vừa đúng lúc chạy đến, mang cái thùng chống lên tường, lấy một tay nhấn nút đi lên của thang máy.
Thật may vừa kịp lúc, cửa thang máy mở ra, lúc này cô mới yên tâm,
dùng bả vai cọ cọ chóp mũi đẩy cái mắt kính sắp rớt lên, sau đó mới dựa
vào cái thùng, thở hổn hển.
Hít thở chưa đến hai ngụm khí, Hạ Dĩnh liền giật mình, cửa thang máy sắp đóng, cô vội vàng ôm chặt cái thùng, bước vào thang máy.
Vừa vào thang máy, Hạ Dĩnh vẫn mang cái thùng chống lên vách thang
máy, tiếp tục thở hổn hển, ánh mắt liếc nhìn bóng dáng người đàn ông mặc âu phục đứng phía trước bàn ấn số kia, trong mắt tràn đầy bất mãn đối
với hắn.
Cô vừa mới kêu lớn tiếng như vậy, người đàn ông này không thể không
nghe thấy, vậy mà vẫn đóng thang máy, hại cô chạy muốn hụt cả hơi.
“Làm phiền anh, tầng 18. Cảm ơn!”
Mặc dù đối với hắn cực kì bất mãn, nhưng nghĩ lại một chút, người
đàn ông này cũng đâu có nghĩ vụ phải chờ cô, dù sao đuổi kịp là được
rồi, nên cô vẫn giữ phép lịch sự phải có.
“Nhân viên của Đế Tư?” Người đàn ông xoay người, đôi mắt sắc bén
nheo lại nhìn chằm chằm cô, đối với chuyện cô vừa nói ngoảnh mặt làm
ngơ, ngược lại nghiêm túc hỏi thăm thân phận của cô.
Người đàn ông này thật đẹp trai, hình như nhìn có chút quen mắt! Hình như gặp ở đâu rồi?
Nhưng hiện tại Hạ Dĩnh không rãnh để suy nghĩ, cũng không có tâm
trạng thưởng thức trai đẹp, kéo ra thẻ xác nhận đeo trên cổ bị cái thùng ép, lung lay hai cái nói: “Vâng.” Sau đó ôm tốt cái thùng đi về phía
trước hai bước, không thể trông cậy vào người đàn đàn ông tự cho là mình tài giỏi này sẽ giúp đỡ cô, chấp nhận số phận một chút, tự mình làm.
Người đàn ông này nhất định cũng là nhân viên Đế Tư, hơn nữa chức vụ chắc cũng không thấp, nhìn hắn toàn thân tỏa ra một khí thế khiến người khác không dám khinh thường, cùng cách nói chuyện kiêu ngạo đó, hắn
chắc chắn là một lãnh đạo, nhưng cũng không đến nổi không thèm đặt ai
vào trong mắt như vậy chứ?
.Có bản lĩnh thì đi ra mà dùng thanh máy dành cho các giám đốc cao cấp ở tầng 30 bên cạnh đấy.
Nhưng những thứ này bây giờ không quan trọng, cô còn một đống công
việc chờ hoàn thành, mà sao cô nhấn lâu như vậy, cái nút tầng 18 không
sáng đèn?
Thang máy hư sao?
“Thân là nhân viên Đế Tư, lại không biết đây là thang máy chuyên
dụng dành cho giám đốc cao cấp sao?” Người đàn ông lần nữa lên tiếng,
gương mặt tuấn tú cương nghị nhưng lạnh lùng, rõ ràng là biểu hiện mất
kiên nhẫn
“Tôi dĩ nhiên biết thang máy là……………..” thang máy chuyên dụng dành
cho giám đốc cao cấp, Hạ Dĩnh phát hiện điểm khác thường, đồng thời cũng phát hiện cái nút duy nhất sáng đèn là con số 36.
Đó là phòng làm việc của tổng tài!!!
Trời ạ! Hèn gì cái nút tầng 18 không sáng đén, bởi vì phải có thẻ từ chuyên dụng mới có thể muốn dừng ở tầng nào thì dừng.
Cô chẳng những vào nhầm thang máy, hiện tại người đứng phía sau cô còn là……………..
Nhớ lại những hành động vừa rồi, Hạ Dĩnh khốn khổ nhắm lại đôi mắt,
căn bản không dám quay đầu lại, hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi
này!!
Hèn gì thấy hắn quen mắt, mặc dù đã làm ở công ty năm năm nhưng cô
chưa bao giờ gặp qua tổng tài ……….Dĩ nhiên, địa vị tổng tài của một tập
đoàn xuyên quốc gia cao quí thế nào, huống chi cô chỉ là một nhân viên
tổng hợp nho nhỏ sao có thể muốn thấy là thấy, nhưng dáng vẻ tổng tài cô cũng đã sớm xem qua ở trên báo chí, chỉ là không ngờ tổng tài lại tự
mình xuất hiện trước mặt cô.
“Tổng tài, thật xin lỗi, tôi nhất thời vào nhầm……….để không……….a….”
Hạ Dĩnh không dám làm chậm trễ thời gian của tổng tài, vội vàng nhấc cái thùng, còn dùng một chân để giúp, làm cho cô trống đi một tay có
thể nhấn nút mở cửa.
Kết quả là cửa thang máy mở ra, nhưng cô lại quên mất mình đang dồn
trọng tâm chống lên cửa thang máy, cho nên cửa vừa mở ra, cả người cô
cũng ngã về phía trước.
“Thật đau!” Một cú ngã này,