
đi, con nói trước đi, mọi người đang nghe”
“Con muốn lấy Lị tử” Lời Lôi dương vừa thoát ra khỏi miệng, toàn bộ mọi người trừng mắt nhìn hắn.
Lị tử dừng khóc, choáng váng. Lôi lạc cũng ngoài ý muốn nhìn Lôi dương, như thế nào cũng không nghĩ đến biện pháp hắn nói là lấy Lị tử.
Long điền nhã tử đình chỉ mọi động tác, miệng há ra, một lúc lâu không nói ra lời.
“Đứa trẻ trong bụng Lị tử thực ra là của con, một chút quan hệ với anh hai đều không có” Lôi dương lại một lần nữa hù chết mọi người không cần đền mạng.
Nghe vậy Long điền nhã tử tức giận.
“Con nói hươu nói vượn cái gì vậy?”
“Con nói thật, đứa trẻ trong bụng cô ấy là của con –”
“Trong bụng nó căn bản không có đứa trẻ nào, làm sao có thể là của con?” (đúng là dấu đầu lòi đuôi =.=!!!)
Long điền nhã tử kích động nói ra tiếng, căn bản không chịu nổi khi đứa con dứt ruột đẻ ra nói những lời như vậy, nói xong, mới thấy mình trong lúc cấp bách đã nói ra mọi chuyện, ngượng ngùng cúi đầu, sắc mặt lúc tối lúc đen.
“Cái gì?” Lôi lạc nhíu mày, nhìn Phúc sơn lị tử không thể tin được, không nghĩ tới cô lại lừa anh.
Phúc sơn cũng bị lời nói trong lúc cấp bách của dì mình dọa đến ngây người, không chỉ có kinh ngạc mà còn cả xấu hổ, cô quả không thể tin được chuyện này lại bị dì mình làm hỏng, nói muốn giúp cô thực hiện âm mưu, cuối cùng lại làm ra trò cười như vậy?”
Lén lút nhìn Lôi lạc, Lị tử nhìn ánh mắt sắc bén pha chút thất vọng của Lôi lạc, trong lòng tràn đầy đả kích. Như là nháy mắt bị đẩy xuống mười tám tầng địa ngục, cuối cùng không được siêu sinh.
Thật sự là nực cười! Nàng không những không chiếm được Lạc ca ca yêu, lại còn làm cho khả năng sau này Lạc ca ca không yêu thương nàng nữa…(Gọi là mất cả trì lẫn trài ý mà heeee). Còn nữa, cái vị anh họ sắp chết kia lại nói muốn lấy nàng, cho dù thật sự trong bụng nàng có đứa trẻ đi nữa, nàng thà đi phá đi còn hơn.
“Con đói bụng, đi tìm cái gì ăn đây, mọi người từ từ nói chuyện”
Phúc sơn lị tử thấy không thể lừa dối thêm nữa, liền nhanh chóng tìm cách chạy mất.
Nhân vật chính nói mang thai chạy đi rồi, thì còn diễn tuồng làm gì nữa.
“Gì? Trong bụng Lị tử không có đứa nhỏ?” Lôi dương giả bộ bộ dáng kinh ngạc, khóe môi cũng không tiết lộ ra nét mỉm cười, nụ cười đó, chỉ có Lôi lạc và quý vân tranh nhìn ra, còn những người khác vẫn còn đang chìm đắm trong vở kịch khôi hài này.(Anh Lôi dương nhà ta đúng là ngây thơ cụ, cáo già giả dạng nai tơ!!!!)
“Điều đó thật đáng tiếc, mẹ, con còn nghĩ sắp có con để bồng bế, tin tức này thật làm cho con thương tâm quá a” Nói hết lời, Lôi dương lại tiếp tục dùng sức khụ khụ mấy tiếng giả đò.
“Con muốn đứa nhỏ như vậy sao?” Bà thương con, đời này liệu còn có thể làm cha sao? Hốc mắt Long điền nhã tử đỏ đỏ như muốn khóc.
“Một khi đã như vậy, sao con không đồng ý lấy vợ xung hỉ cho mẹ? Không có vợ thì làm sao làm cha được?”
Trác, trác, trác….
“Mẹ…cho dù con có lấy vợ, cũng không có khả năng sinh con…”
“Không thử thì làm sao mà biết? Con ngay cả niềm hi vọng này cũng không đáp ứng mẹ sao, thật sự là bất hiếu mà!”
“Mẹ, anh hai cùng chị dâu đã có đứa nhỏ rồi!”
Lôi minh viễn ngẩn ra, Long điền nhã tử sửng sốt, đem ánh mắt dồn hết về phía Quý vân tranh cùng Lôi lạc.
Lôi lạc mỉm cười gật đầu, thâm tình nhìn về phía người con gái bên cạnh.
“Vâng, Vân tranh mang thai. Cha mẹ sắp làm ông bà nội rồi”
Lôi minh viễn thoạt nhìn có điểm kích động.
“Chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên, cha”
“Thật sự là tốt quá…” Ông sẽ làm ông nội, nghĩ đến chính mình có thể bế một đứa bé oa oa, mỗi ngày đều đi dạo trong vườn, nghe bé kêu oa oa ông nội ông nội, trong lòng liền vui mừng không thôi.
Quả thật là khi về già, cũng đều ao ước ngậm kẹo đùa chơi với cháu.
Long điền nhã tử thản nhiên bỏ qua một bên mắt, không thể nào cảm thấy vui vẻ với tin tức này, nhưng chuyện đã rồi, thân bà là trưởng bối, cũng phải tỏ vẻ một chút, đành phải nhẹ nhàng đối với họ nói một chút: ” chúc mừng a, các con động tác mau lẹ thật”
Trong giọng nói của bà, có chút chua, có chút xót, cũng có một chút tiếc hận.
“Mẹ….” Lôi dương đột nhiên cầm lấy tay Long điền nhã tử.
“Nếu con đồng ý lấy vợ xung hỉ, mẹ có đồng ý đáp ứng tâm nguyện lớn nhất của con không?”
“Con…” Long điền nhã tử kinh ngạc nhìn đứa con bà yêu thương nhất, trong thời gian ngắn không biết nên trả lời vấn đề của hắn như thế nào. Bà không muốn trả lời, bởi vì bà biết, tâm nguyện lớn nhất của Lôi dương là muốn đem tập đoàn Á thái nhật bản trao quyền cho Lôi lạc, mà đây là chuyện bà không muốn nhất.
Nhưng mà, sức khỏe Lôi dương ngày càng sa sút…có một số việc, có lẽ vẫn phải thỏa hiệp…
(Lễ cưới đây eeeeeeeeeeeee)
Khách sạn Á thái ở Tokyo hôm nay sắc đỏ tràn ngập. Từ trước cửa khách sạn đến tận bên cửa chính là những lẵng hoa san sát nhau, lại tử cửa lớn đến tận bên trong lễ đài, khắp nơi hoa hồng trải thảm đỏ, trong không khí tràn ngập mùi hương hoa hồng ngào ngạt, hạ phong khinh đưa, nháy mắt tràn ngập toàn bộ khách sạn.
Nơi này, đang cử hành một hôn lễ long trọng–khúc nhạc cho lễ kết hôn vang lên rộn ràng, cô dâu Quý vân tranh xinh đẹp t