Disneyland 1972 Love the old s
Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328581

Bình chọn: 7.5.00/10/858 lượt.

i này gọi là càng có tiền thì càng thích mấy cô nữ sinh có hoàn cảnh trong sạch. Nói cho cùng, số lượng bạn trai của Bạch Thiên Thiên, chỉ sợ có đếm hết mười người ngón tay cũng không đủ."

"Nói cũng đúng."

"Chỉ có điều, lần này sợ rằng vị hôn thê đang mang thai kia chắc cũng không xong rồi."

"Nói thế là sao?"

"Cô không thấy Bạch Thiên Thiên đã tìm tới nơi rồi sao? Chủ động tới mức đó, sao tổng giám đốc từ chối cho được chứ? Tối thấy, rất có khả năng ‘tình cũ không rủ cũng tới’ nha. Không một người đàn ông nào có thể cự tuyệt báu vật như vậy đâu."

"Ừ, tôi cũng cảm thấy vậy."

Hai người bàn luận qua lại, Thiên Tình đứng ở một bên từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng nói câu nào. Sắc mặt càng trở nên tái nhợt.

Trong đầu, lại nhịn không được hiện lên cảnh tượng hai người bọn họ ở chung với nhau.

Bọn họ, lần này.... Thực sự sẽ tái hợp sao?

Nếu quả thật là vậy, cô thực sự là nên chúc phúc cho họ.

Mình cũng hoàn toàn được tự do.

Thật ra như vậy cũng là vẹn cả đôi bên.

Cô nở nụ cười khổ, suy nghĩ thì lạc quan như thế, nhưng tâm trạng lại không thể nào vui vẻ nổi.

"Thiên Tình, thì ra cô ở đây! May quá, Vương tổng đang có một phần tài liệu cần dùng gấp. Cô có thể giúp tôi không? Bây giờ tôi không còn tay mà làm nữa." Đồng nghiệp Trần Diễm Phân ôm trong tay một chồng tài liệu cao nghệu đi photocopy, nhìn thấy Thiên Tình liền nhờ cô giúp đỡ.

Thiên Tình đương nhiên nhiệt tình đồng ý, "Vâng. Hiện tôi cũng đang rảnh, cô đưa tài liệu cho tôi đi!"

Trần Diễm Phân liền đem tài liệu giao cho Thiên Tình.

Thiên Tình xoay người cầm đi sao chép.

Tùy ý lật xem thì thấy chính là hồ sơ dự án mới, biết được là văn kiện cơ mật, nên cũng không dám xem tiếp nữa.

Sau khi sao chép xong, cẩn thận bỏ hồ sơ vào trong túi, niêm phong đành hoàng rồi đứng dậy đi đến phòng làm việc của Vương Chính Cương.

Thật lòng mà nói, nhắc tới Vương Chính Cương, Thiên Tình vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện cũ.

Tối hôm qua biểu hiện của hắn thật sự rất quá đáng!

Đem cô và Emily ra làm cầu nối, cách làm đó tuyệt đối không phải là hành vi của một người lãnh đạo tốt.

Cô cho rằng Thi Nam Sênh sẽ đứng ra phân xử công bằng cho các cô, thế nhưng, anh ta đã không có làm như vậy.

Chẳng những không khai trừ hay giáo dục hắn ta, thậm chí còn đem tài liệu quan trọng như vậy giao cho hắn xử lý, điều này đủ để chứng minh Vương Chính Cương ở trong công ty rất được trọng dụng.

Trong lòng, không khỏi có chút chua chát.

Mình còn mong chờ gì nữa chứ? Thi Nam Sênh vốn dĩ không có nghĩa vụ phải giúp mình.

Anh là ông chủ, vĩnh viễn chỉ quan tâm đến hiệu suất công việc....

Có lẽ, anh cũng giống như Vương Chính Cương, cho rằng chỉ cần có thể lấy lòng được hai tổng biên tập kia, hy sinh một chút thì có xá là gì.

Nghĩ tới điều này, tâm trạng Thiên Tình càng trở nên tồi tệ.

Trần Lâm từ phòng làm việc đi ra, trùng hợp gặp được cô.

Anh ta cũng không nghĩ gì, chỉ nói: "Tổng giám đốc cần hai ly trà, cô pha rồi mang tới nhé."

Thiên Tình sửng sốt.

Trần Lâm trông thấy sắc mặt cô như vậy, lúc này mới nhớ tới mối quan hệ phức tạp giữa ba người họ, bèn nói: "Thôi, để tôi ra ngoài nhờ người khác cũng được."

"Để tôi làm cho." Thiên Tình khẽ mỉm cười.

Có một số việc, nến đến thì sẽ đến, không cho phép cô trốn tránh.

Đối mặt với hiện thực này chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Nghĩ vậy nên cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Xoay người đi vào phòng trà nước pha hai ly trà nóng.

***

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Bạch Thiên Thiên gỡ kính mát xuống, lưu luyến nhìn bóng người mà cô yêu thương sâu sắc.

"A Sênh, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?" Bạch Thiên Thiên mím môi. Gương mặt dưới lớp kính đó đã không còn xinh đẹp mỹ miều như ngày xưa nữa, ánh mắt chỉ còn đọng lại nỗi buồn bã cô đơn.

Thi Nam Sênh quay đầu nhìn cô, đáy mắt anh bình lặng không hề gợn sóng, đã không còn vẻ yêu thương say mê như ngày trước nữa. Thẳng thắn nói, "Thiên Thiên, vốn anh cũng nghĩ rằng mình còn rất yêu em, cho nên anh mới quyết định kết hôn cùng em. Nhưng mà...."

"Không! Em không cho phép anh nói ra những lời kế tiếp đâu! Em cũng không muốn nghe!" Bạch Thiên Thiên vội vàng ngắt lời anh, cũng bịt luôn tai mình lại. Giống như chỉ có làm vậy, mới không thấy không nghe sự tuyệt tình của Thi Nam Sênh.

Người đàn ông này, một khi đã hết yêu thì sẽ tàn nhẫn như vậy.

"Thiên Thiên, tuy anh không nói, nhưng trong lòng em cũng hiểu rất rõ ràng...."

"Anh đã yêu Thiên Tình rồi đúng không?" Bạch Thiên Thiên lần nữa ngắt lời anh, giọng điệu cũng khẳng định chắc chắn.

Thi Nam Sênh bị câu hỏi này của Bạch Thiên Thiên đứng đờ người ra.

Một lúc lâu sau, anh mới u ám nói, “Tôi sẽ không yêu bất kỳ ai!"

Sao anh có thể yêu hạng phụ nữ lòng dạ sâu xa khó lường như Cảnh Thiên Tình được chứ?

Anh quay lưng đi, dõi ánh mắt phức tạp nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Giờ phút này, trong đầu bỗng thoáng hiện lên gương mặt nhỏ bé xinh xắn của Cảnh Thiên Tình.

Cảm giác đó khiến anh chỉ thấy bức bối phiền lòng. Vì vậy, hoàn toàn không để ý tiếng động xột xoạt vang lên từ phía sau.

"A Sênh...." Đột nh