
i không muốn về cùng anh! Anh không phải là người tốt!” Khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, nhìn anh bằng đôi mắt mông lung mờ mịt.
Dáng vẻ say xỉn đến ngây ngô, lại có chút buồn bã không cam lòng.
Bộ dạng ấy lọt vào mắt Thi Nam Sênh lại khiến anh cảm thấy rất đáng yêu.
“Đừng có bướng bỉnh với tôi, tôi không có kiên nhẫn đâu!” Thi Nam Sênh túm cô bước đi.
Nhưng cô vẫn cố chấp, đổ lì đứng im tại chỗ không đi! Cặp mắt to trợn tròn tức giận nhìn anh: “Anh còn lôi kéo nữa....Tôi sẽ gọi người! Tôi sẽ gọi người cứu mạng tôi!”
Dáng vẻ này của cô giống như mèo con đang giương móng vuốt, nếu cô không uống say, anh còn không biết cô còn có vẻ mặt như vậy đấy.
Nhìn dáng vẻ ngây thơ lại tức giận ấy, tự nhiên anh lại cảm thấy buồn cười.
“Tiểu yêu tinh, nếu em không đi, tôi sẽ bỏ em ở đây đấy!” Anh đe dọa cô.
Đôi môi đỏ mọng chu lên: “Bỏ thì bỏ đi, tôi có tiền, tôi có thể tự gọi xe về!”
Thi Nam Sênh liếc cô một cái, “Nói vậy là em đang mong chờ cái tên ẻo lả ấy sẽ quay lại đón em sao?”
Anh không nói đến còn may, anh nhắc tới lại càng khiến Thiên Tình nhớ đến việc xấu anh vừa làm.
Cơn giận lại nổi dậy, giận dỗi không nói câu nào, giãy dụa muốn tránh khỏi anh.
Xem ra hôm nay cô gái nhỏ này muốn anh tức đến phát điên đây mà!
Thi Nam Sênh cau mày, cũng không buông cô ra, mà ngược lại bế xốc cô lên rồi bước đi.
Thân thể đột nhiên bị nhấc lên cao, Thiên Tình hô “a” một tiếng, chỉ cảm nhận được cơ thể mình đang rơi vào một lồng ngực rộng lớn.
Bên tai có nhịp tim của anh, mặt cô càng đỏ lên, trái tim nhảy loạn tưng tưng không ngừng.
Cô mím môi, vùng vẫy muốn nhảy xuống, Thi Nam Sênh lại uy hiếp cô: “Em thử còn lộn xộn xem. Tôi không ngại giải quyết em ngay trên đường đâu!”
Vừa đúng, ban ngày anh đã phải kìm nén đến quá mức rồi!
“Anh....” Thiên Tình bị anh dọa cho sặc không dám nói thêm gì nữa.
Cô vốn nghĩ anh sẽ không dám như vậy, nhưng nghĩ tới một màn ác liệt sáng nay trong phòng trà nước, cô lập tực im miệng.
Ngoan hiền như chú thỏ con núp ở trong khuỷu tay anh, không phản kháng nữa. Cô hơi ngước mặt lên là có thể nhìn thấy cằm dưới cương nghị của anh, vẫn mê người, đẹp mắt như vậy.
“Nhìn đủ chưa?” Thi Nam Sênh lạnh lùng nói một câu, kéo cửa ra, đặt cô xuống ghế phụ.
Thiên Tình lè lưỡi nhái lại.
Anh đã đi vòng qua ngồi vào ghế lái, nhưng cũng không lái xe ngay mà ngược lại tiến sát lại gần cô.
Bàn tay giữ chặt lấy cằm dưới mảnh khảnh, đôi mắt anh khóa chặt lấy cô: “Hắn đã làm gì với em?”
Vẻ mặt anh biến đổi quá nhanh, Thiên Tình nháy mắt mấy cái nhìn anh: “Ai cơ?”
“Còn ai nữa?” Sắc mặt anh trở nên âm trầm. Khốn kiếp, thằng đó còn cả gan dám ôm cô!
Còn nữa, ánh mắt xấu xa kia vốn đã xâm phạm cô vài trăm bận rồi vậy!
“Anh nói Kevin?” Thiên Tình nghiêng đầu.
“Ừ!” Thi Nam Sênh hừ một tiếng: “Tốt nhất em đừng nói với tôi, là em cố ý ngã vào ngực hắn ta đấy!”
Thiên Tình bị những lời này của anh chọc cho muốn bốc hơi.
“Anh ta làm vậy không phải đã được sự đồng ý của Thi tổng đó ư? Cũng chỉ là sờ một cái thôi mà, hy sinh nhỏ như vậy mà có thể khiến anh ta ký tên thì cũng chẳng thấm vào đâu!” Vì tức giận nên cô cố tình nói như vậy.
Những đã thành công khiến cho Thi Nam Sênh có suy nghĩ muốn bóp chết cô. Bàn tay để dưới cằm tăng thêm sức lực, đáy mắt lạnh lẽo đến thấu xương, “Cũng chỉ sờ một cái thôi à? Cảnh Thiên Tình, có phải em đang rất hoài niệm điều đó phải không?”
Rốt cuộc anh đang tức giận cái gì? Những thứ này không phải đều có trong suy nghĩ của anh sao?
“Anh làm tôi đau!” Thiên Tình nhìn anh khó hiểu, bàn tay nhỏ bé cố gỡ bàn tay kia ra.
Anh khẽ cắn răng: “Tôi đã cảnh cáo em, bảo em xuống xe. Tại sao không nghe lời tôi hả?”
Khốn kiếp! Đã sớm biết Kevin nổi tiếng là kẻ háo sắc trong giới, cô chỉ là người mới mà tên mắc dịch Vương Chính Cương kia lại dẫn cô đi theo, vốn có mưu đồ không tốt với cô. Mà cô gái ngốc nghếch này còn khờ khạo đi cùng.
“Đây là công việc của tôi, không phải anh muốn tôi làm tốt nó sao? Tôi chỉ không muốn anh xem thường mình thôi!”
“Không muốn tôi xem thường nên tên Vương Chính Cương bảo em đi tiếp cái tên ẻo lả đó em cũng đi sao?”
“Anh đúng là lạ lùng. Người chân chính muốn tôi đi tiếp Kevin không phải là quản lý Vương, mà chính là anh mới đúng!” Nói đến đây, Thiên Tình uất hức hít mũi một cái. Nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt tố cáo.
Cô tức giận muốn thoát khỏi tay anh. Thi Nam Sênh lại cố chấp không buông ra, ngược lại bàn tay còn lại còn cố ý di chuyển đến bờ eo thon của cô.
“Đang mang thai còn dám uống rượu, để xem tối về em nói sao với mẹ tôi!”
“Đây là công việc, bà Thi không phải là người không thấu tình đạt lý!” Thiên Tình bắt bẻ lại.
Anh nhíu mắt lại. “Cái miệng nhỏ này của em đúng là càng ngày càng lanh lợi! Tôi cảnh cáo em, lần sau nếu tôi bảo em xuống xe, mà em còn dám tự mình đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không xen vào nữa!”
Thiên Tình ngẩn người. Những lời này là có ý gì?
Chẳng phải hôm nay anh bỏ mặc mình không quan tâm sao? Đã không giúp đỡ còn bỏ đã xuống giếng, còn bắt cô xin lỗi Kevin! Rõ ràng người sai không phải là cô.
“Ai cần anh quan tâm chứ. Hôm nay hỏng