
ì A Tùng càng cảm thấy là ông ấy
bênh vực mẹ, muốn che dấu tội danh cho mẹ. Cho nên về sau cũng không nói thêm lời nào nữa. Nó còn nhỏ đã mất mẹ, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy
mẹ mình như vậy, trong lòng nó khó chịu điều này mẹ có thể hiểu được. Mẹ chỉ lo nó tiếp cận con..." Bà Lục nhìn vào mắt Vãn Tình, vừa cười vừa
nói, "Giờ thì không cần phải lo lắng nữa rồi."
Vãn Tình khẽ mỉm cười, dụi vào trong ngực mẹ, "Đừng lo lắng cho con, con biết mà."
Hai mẹ con nằm ở trên giường, trò chuyện câu được câu không. Dần dần giọng
của bà Lục càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng khẽ, cho đến khi bà an giấc
ngủ say. Xa cách con gái nhiều năm, bây giờ có thể ngủ cùng một giường
với con gái lần nữa, ngay cả trong mộng bà cũng mỉm cười hạnh phúc.
Vãn Tình vui vẻ nhìn bộ dáng mỉm cười của mẹ, cũng mỉm cười theo. Vặn đèn
ngủ trên đầu giường chuyển sang mờ một chút, sau đó cũng nhắm mắt lại
chuẩn bị ngủ. Thế nhưng, nằm trằn trọc mãi mà không tài nào chợp mắt
được.
******
Trong biệt thự.
Lục Yến Tùng rót một ly rượu, đứng một mình ngoài ban công. Di động ném ở trong phòng vang lên inh ỏi mà anh không nghe.
Điện thoại kiêm trì vang liên tục, rốt cuộc anh mất kiên nhẫn uống cạn sạch
ly rượu Whisky, nặng nề nện bước đi vào trong cầm di động lên nghe.
"A Tùng, tối nay đúng lúc em có thời gian rảnh, có thể đến chỗ anh được không?" Là điện thoại của Mạc Kỳ Kỳ.
Phải chăng phá lệ ở chung với cô ta hơn bảy ngày, nên cô ta cho rằng mình đặc biệt hơn những người khác?
"Tôi không rảnh!" Lục Yến Tùng lạnh lùng cự tuyệt.
"Anh lúc nào cũng nói không rảnh. Bữa nói dẫn em đi nghỉ phép du lịch cũng
vậy, cuối cùng cả đêm không quay lại chỗ em, còn một mình bay về nước
trước. A Tùng, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?"
Lục Yến Tùng nhắm
mắt. Anh cũng muốn biết rốt cuộc mình bị làm sao. Anh tự nói với mình,
sở dĩ nhớ Cảnh Vãn Tình đến phát điên, đó là vì thói quen đã ăn vào sâu
trong xương tủy.
Chỉ cần rời đi với một người phụ nữ khác trong
một thời gian ngắn, nhất định sẽ hoàn toàn quên được cô. Nhưng anh phát hiện tất cả những việc anh làm đều vô dụng! Cho dù có đi xa hơn nữa,
qua lại với nhiều đàn bà nào đi nữa, thì bóng dáng kia vẫn vĩnh viễn ngự trị ở đó.
Qua hồi lâu mà Mạc Kỳ Kỳ vẫn không nghe Lục yến Tùng
nói gì, không kiên nhẫn giục, "A Tùng, cho em sang chỗ anh đi, được
không? Chúng ta đã ở cùng nhau hơn bảy ngày rồi, ngay cả cha mẹ cũng đã
gặp rồi, nhưng chúng ta vẫn chưa....Có gì tiến triển cả." Đối phương đã
ám chỉ rất rõ ràng.
Lục Yến Tùng trong truyền thuyết chính là
người yêu ở khắp nơi, phong lưu thành tính, nhưng sao đến với cô lại
biến thành một người đàn ông đứng đắn và vô cùng an phận. Chung đụng mỗi ngày nhưng không hề đụng đến một đầu ngón tay của cô. Mỗi lần cô cố
tình quyến rũ dụ dỗ thì mặt anh lập tức biến thành tảng băng lạnh lùng.
Điều này khiến cô vừa mất hứng mà cũng có phần không cam lòng.
Nghe lời ám chỉ của cô, Lục Yến Tùng chỉ hừ lạnh một tiếng, "Tôi không thích phụ nữ quá chủ động."
"Nhưng mà......" Rốt cuộc người phụ nữ kia có cái gì tốt chứ? Mạc Kỳ Kỳ thật sự nghĩ không ra.
Lục Yến Tùng không có kiên nhẫn đợi cô ta nói cả câu, trực tiếp cúp điện
thoại. Nhưng mới vừa cúp không đến một phút, thì điện thoại lại một lần
nữa vang lên.
Anh nhíu mày muốn tắt máy, nhưng nhìn thấy dãy số nhấp nháy trên màn hình không phải là của Mạc Kỳ Kỳ mà là của Lục Thánh Duy.
"Ba." Anh nhận điện thoại, "Giờ này gọi con có gì sao?"
"Rốt cuộc con có ý định gì với Vãn Tình hay không?" Lục Thánh Duy không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
Giọng Lục Yến Tùng vẫn thản nhiên như đang nói tới chuyện của ai đâu, "Không có ý gì cả. Vui chơi qua đường mà thôi!"
"Vậy được. Đây là do con nói đấy nhé! Gần đây dì con liên tục hối ba kiếm ai tốt tốt chút giới thiệu cho con bé. Tối nay Vãn Tình ở lại nhà chúng
ta, ba cũng rất thích đứa nhỏ này. Hai đứa không còn quen nhau nữa, ba
và dì cũng đỡ khỏi phải lo lắng."
"Ba vừa nói.... Cô ấy đến nhà?" Sự trấn định của Lục Yến Tùng dường như đã bắt đầu lung lay. "Ba vừa nói.... cô ấy ở nhà?" Lục Yến Tùng bắt trọng điểm dường như không mấy chính xác.
"Con bé ở nhà thì làm sao? Con cứ ở đó mà che đậy cho sự giả dối của mình
đi. A Tùng, lời cần nói ba đã nói ngay từ đầu rồi, Vãn Tình không giống
với đám ong bướm kia của con, con đừng tưởng rằng ai con cũng có thể
chơi đùa được."
"Con biết rồi. Nếu ba không còn chuyện gì nữa thì nên nghỉ ngơi sớm đi."
"Ừm." Lục Thánh Duy đáp một tiếng, hai cha con cũng không nói thêm gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
.....
Ánh trắng khuya vô cùng yên tĩnh chiếu rọi vào phòng qua khung cửa sổ. Lục
Yến Tùng biết rõ sự bồn chồn lan tràn trong tim là vì ai. Tay đặt trên
lan can hết buông rồi lại siết, siết xong rồi lại buông. Cuối cùng có
quyết định, quay người cầm lấy áo khoác tùy ý mặc vào người, rooif lấy
chìa khóa vội vàng bước nhanh ra ngoài.
Mục đích muốn đi đâu đã hết sức rõ ràng rồi, hoàn toàn không cần để anh suy nghĩ nhiều.
******
Vãn Tình nằm mãi vẫn không ngủ được. Hễ mỗi lần nhắm mắt lại thì luôn có
một bóng dáng b