
c Yến Tùng thô lỗ kéo cô ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên cô tới công ty anh, lại còn mất hình tượng bị anh lôi
lôi kéo kéo, cho nên thu hút vô số ánh mắt của nhân viên ở đây.
"Chính là cô ấy! Bạn gái duy nhất mà tổng giám đốc của chúng ta công khai thừa nhận."
"Thì ra tổng giám đốc của chúng ta đã gặp được khắc tinh rồi. Tôi còn tưởng
rằng người yêu của anh ấy vương vãi ở khắp nơi, chỉ muốn lưu luyến trong bụi hoa cả đời."
"Không phải đâu, hôm qua cô Mạc gì đó tới tìm còn bị tổng giám đốc của chúng ta từ chối không tiếp mà."
... ......
Nhân viên trong công ty to nhỏ bàn luận.
Vãn Tình loáng thoáng có thể nghe được mấy chữ.
Cô Mạc? Là một trong vô số bạn gái của anh sao?
Đang suy nghĩ, cửa phòng làm việc của tổng giám đốc bị một đá bật mở toang, Lục Yến Tùng đẩy Vãn Tình vào bên trong.
Cảm giác ấm áp truyền tới khiến Vãn Tình thấy dễ chịu đôi chút. Còn nữa kịp ngắm nhìn căn phòng làm việc của anh, cô đã cảm thấy một áp lực vô hình đánh tới.
Lục Yến Tùng vung tay đóng sầm cửa lại, ngay sau đó
không nói hai lời kéo cô đè lên cánh cửa, "Tôi bảo cô cút, cô nghe không hiểu sao hả?" Lục Yến Tùng chống hai tay hai bên người cô, khóa cô lại
trong vòng tay, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng tức giận nhìn cô chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô mới hả được cơn giận.
"Tôi..." Vãn Tình đang muốn giải thích.
Lại bị anh ngắt lời, "Cảnh Vãn Tình, có phải đột nhiên cô nhận ra đã yêu
tôi rồi, cho nên cứ quấn lấy tôi không buông có đúng không?"
Vãn
Tình sửng sốt, trái tim khẽ đập, vốn nên nói gì đó để phản bác lại lời
anh, thế nhưng...Khóe môi cứ giật giật mãi mà chẳng nói được câu nào.
Lục Yến Tùng nhìn cô, từ đôi con ngươi sáng trong của cô, anh nhìn thấy rõ được vẻ mặt lạnh như băng của mình.
"Tôi ghét nhất là loại đàn bà mặt dày dây dưa. Cảnh Vãn Tình, trước kia tôi
đối với cô còn có chút hứng thú, nhưng bây giờ..." Anh hơi ngừng lại,
sau đó nheo mày buộc mình nói ra những lời kế tiếp, "Bây giờ sự hứng thú tôi dành cho cô chỉ còn lại con số 0 mà thôi! Cho nên, sau này cô hãy
biết mất khỏi tầm mắt của tôi! Đừng làm tôi thấy chướng mắt nữa!"
Vãn Tình thật sự không ngờ anh lại nói ra những lời này, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, rất đau và khó chịu.
Cô rất muốn loại bỏ cảm giác đau đớn đó, nhưng nó đã vượt quá sức có thể chịu đựng của cô…
"Không còn gì muốn nói nữa đúng không? Nếu không muốn nói gì nữa thì... hãy
mau cút đi cho tôi!" Anh lùi lại một bước, nhường đường cho cô.
Nhíu mày, Vãn Tình hít sâu một hơi, cố giấu đi áng mây mờ ảm đạm giăng đầy
nơi đáy mắt, thay vào đó là nụ cười thản nhiên cùng dáng vẻ kiên cường
nói, "Lục Yến Tùng, hình như anh hiểu nhầm mục đích lần này tôi tới đây
rồi...Tôi đến đây chỉ để mời anh về nhà dùng bữa cơm chung với gia đình. Nếu không phải anh không chịu nghe điện thoại của tôi thì tôi cũng
chẳng cần thiết đến quấy rầy anh làm gì."
Ánh mắt Lục Yến Tùng lập tức lạnh đi, đút hai tay vào túi quần, nhìn cô chằm chằm. Trong đôi mắt như ấp ủ thứ gì đó...
Rõ ràng muốn đẩy cô đi thật xa, không muốn cái gọi là giả vờ yêu chó má gì nữa, càng không muốn dây dưa không rõ với cô.
Nhưng lúc này, khi nghe cô giải thích như vậy thì trong lòng lại cuồn cuộn trào dâng tức giận.
Vãn Tình liếm bờ môi khô hốc rồi nó tiếp: "Đều như nhau thôi, tôi vốn cũng
chẳng có hứng thú gì với anh đâu. Vậy nên, anh không cần lo lắng, cũng
đừng để tâm làm gì. Từ nay về sau..." Cô hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết nói, "Tôi sẽ không bao giờ tới đây, và sẽ không bao giờ
xuất hiện trước mắt anh nữa."
Cô kiên định nói. Cũng chính là đáp án mà Lục Yến Tùng muốn nghe. Nhưng sao nghe rồi trái tim lại thấy đau nhức nhường này.
Anh nhíu mày, đôi môi mỏng khẽ giật giật, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ phun ra đúng một chữ: "Cút!"
Một chữ đơn giản vô tình, nhưng nếu nghe kỹ sẽ phát hiện giọng anh có chút run run.
*
Vãn Tình thấy hốc mắt nóng lên, không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô tình kia nữa. Mở cửa phòng làm việc ra, xoay người vội vã đi nhanh ra ngoài.
Cánh cửa vừa đóng cửa lại, viền mắt cũng ươn ướt. Nhưng cô nhất quyết không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô và Lục Yến Tùng, chưa từng có bắt đầu, cho nên, bây giờ cũng không coi là kết thúc.
Không sao cả, đừng khóc!
*
Lục Yến Tùng đấm một đấm lên cánh cửa, sắc mặt âm trầm đến làm người ta khiếp sợ.
Tốt lắm!
Vốn dĩ giữa anh và Cảnh Vãn Tình phải nên như vậy!
Không nên có cái gọi là không bỏ xuống được...
***
Bữa cơm tối được diễn ra trong một phòng ăn hạng nhất.
Lúc này mọi người đều đã đến đông đủ. Chỉ thiếu mỗi Lục Yến Tùng.
Thiên Tình vốn nghĩ rơi vào hoàn cảnh này, với tính tình nóng nảy của cha,
khi nhìn thấy mẹ nhất định sẽ nổi trận lôi đình gây rối.
Nhưng biểu hiện của cha khiến cô hoàn toàn không ngờ tới được.
Đến cả Thi Nam Sênh cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Chẳng những không gặng hỏi gì mẹ cô, ngược lại còn trở nên trầm tĩnh hơn
thường ngày, dáng vẻ dè dặt, cả buổi đều không liếc mắt nhìn mẹ cô lấy
một cái.
Cho dù tầm mắt thỉnh thoảng có quét qua cũng vội vàng chuyển sang nơi khác. Vẻ tự ti trong mắ