
nh đẹp đi tới trước mặt bọn họ.
Mộ Thiệu Đàm nhún nhún vai, “Tôi rất hoan nghênh. Có điều, người bên cạnh tâm tình đang không tốt, hai người nên tìm một bạn nhảy khác."
"Không cần." Người mở miệng chính là Thi Nam Sênh.
Anh đặt ly rượu trong tay xuống, chủ động dắt tay một người trong đó, "Đi thôi, âm nhạc đã bắt đầu rồi."
Mộ Thiệu Đàm nghe mà đờ đẫn. Người này không phải rất ghét khiêu vũ sao?
.... .... ....
Thi Nam Sênh dắt người phụ nữ kia lướt vào sàn nhảy.
Nhiều lần anh buộc tầm mắt mình không được chuyển sang hai người kia, nhưng nơi đó lại như có nam châm hút tầm mắt anh qua đó vậy, khiến cho anh không nhịn được mà năm lần bảy lượt nhìn sang đó.
"Thi tổng, dường như anh đang mất tập trung thì phải? Anh có chấm được cô gái nào ở đây không?"
Cô gái khiêu vũ với anh cười duyên suy đoán tâm tư của anh.
"Không có!" Anh chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ.
"Vậy tốt quá." Cô gái kia cười duyên một tiếng, đặt tay lên vai anh rồi từ từ trượt xuống ngực anh.
Anh cau mày nhưng lại kéo cô gái đó ra, mà di chuyển chân ra giữa sàn nhảy.
.... .... ....
Thiên Tình đang cố gắng nghe ‘thầy’ chỉ đạo học khiêu vũ.
Ánh mắt lơ đãng nhìn quanh, lại bị một dáng người quen thuộc giữ lại.
Giây phút đó, cô tưởng rằng mình bị hoa mắt, cho nên mở lớn mắt hơn để nhìn kỹ lại....
Nhưng, quả nhiên là người đó.
Anh đang ôm một cô gái thật đẹp lướt trong sàn nhảy.
Lúc này anh đang cúi đầu nói gì đó với cô gái đó, vẻ mặt rất chuyên chú, thỉnh thoảng còn cười rộ lên, không biết ghé vào tai đối phương nói cái gì, khiến cho đối phương bật cười ra tiếng.
Cô gái đó là ai? Là niềm vui mới của anh sao?
Hai người đang nói gì với nhau? Mà cô gái đó lại cười vui vẻ đến thế?
"Ôi.... Xin lỗi, em xin lỗi!" Không cẩn thận dẫm lên chân của Mộ Trầm Âm, cô không ngừng xin lỗi, lúc này mới hoàn hồn lại.
Mộ Trầm Âm cười lên, "Mất tập trung là do đang nhìn ông chủ của em à?"
"Hả? Dạ...." Thiên Tình vội vàng thu tầm mắt lại, che giấu sự phiền loạn trong lòng, "Không ngờ anh ấy cũng tới đây."
"Anh ấy đương nhiên phải tới. Chắc em không biết, anh ấy và anh trai anh bạn rất thân. Anh mời anh ấy lâu rồi."
"Thì ra là vậy."
Không ngờ lại gặp anh ở đây.
Nếu anh nhìn thấy dáng vẻ thân mật của mình và Mộ Trầm Âm chắc chắn sẽ nghĩ mình và Mộ Trầm Âm có quan hệ gì đó!
Hoặc là anh nhất định sẽ nghĩ mình đang quyến rũ Mộ Trầm Âm.
Nhưng mà....Có lẽ anh cũng chẳng biết đến sự tồn tại của mình! Bây giờ trong mắt anh chỉ có cô gái xinh đẹp kia thôi.
"Cô gái đó là bạn gái của anh ấy sao?" Cô làm bộ như chỉ thuận miệng hỏi.
Mộ Trầm Âm cười, "Không biết. Anh ấy và anh trai anh đổi bạn gái như thay áo, hôm nay có thể là người này, nhưng ngày mai cũng có thể sẽ là người khác."
"Thật vậy sao?" Thiên Tình thật sự rất kinh ngạc.
Bởi vì cô ở bên cạnh Thi Nam Sênh lâu như vậy, mà cô chỉ gặp duy nhất có một người. Ngoài Bạch Thiên Thiên ra, cô không nhìn thấy bất kỳ ai khác nữa.
Có lẽ....Chỉ là anh chưa bao giờ đưa họ tới trước mặt cô thôi!
Thiên Tình chua chát nghĩ.
Mộ Trầm Âm nháy mắt nhìn cô, "Nhìn dáng vẻ của em có vẻ rất để ý đến ông chủ của mình. Hay là chúng ta lại nghe lén bọn họ nói chuyện nhé?"
"Hả?" Thiên Tình cả kinh ngẩng đầu, sau đó vội xua tay, "Không cần, như vậy không hay cho lắm."
Thật ra thì....Cô cũng rất tò mò.
"Sao lại không hay? Nói không chừng, bọn họ đang nói chuyện xấu gì đó. Nếu em nghe được, sau này có thể mang ra uy hiếp anh ấy bắt anh ấy tăng lương cho em."
Mộ Trầm Âm vừa nhảy vừa nghịch ngợm kéo theo Thiên Tình, làm như vô tình cứ thế mà lao thẳng tới chỗ của Thi Nam Sênh.
Không hề chú ý tới nụ cười trên mặt Thiên Tình đã sượng cứng ngắc.
Khoảng cách giữa bọn họ và Thi Nam Sênh càng lúc càng gần....
Thiên Tình dường như có thể cảm nhận được mùi bạc hà thoang thoảng trên người anh.
Mùi hương này hoàn toàn khác với Mộ Trầm Âm....
Hô hấp của cô như ngừng lại, theo bản năng không dám nhìn dáng người rắn rỏi của anh, càng không muốn nhìn người phụ nữ trong ngực anh.
Nhưng....
Anh như có ma lực khiến tầm mắt cô vẫn hướng sang anh, lưu luyến một hồi, cuối cùng vẫn rơi trên người anh....
Cho nên, tầm mắt của Thiên Tình từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên người Thi Nam sênh.
Nhưng....Anh lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Bọn họ gần thêm một chút....
Trong tiếng nhạc du dương có thể loáng thoáng nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.
Giọng nói không to không nhỏ, nhưng Thiên Tình nghe được rất rõ ràng.
.... .... ....
"Nghe nói, anh Thi đã có vợ sắp cưới, còn sắp có con nữa. Xem ra, về sau giới đàn ông kim cương độc thân lại mất đi một người nữa rồi. Đúng là đáng tiếc."
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng dịu dàng, cũng mang theo sự tiếc nuối.
"Vợ sắp cưới?" Giọng nói Thi Nam Sênh mang theo vẻ đùa cợt.
Bàn tay lại rơi xuống hông người phụ nữ, rồi cố ý cao giọng nói, "Ai nói với em tôi có vợ sắp cưới? Chính tôi còn không biết mình sắp kết hôn khi nào?"
"Thi tổng, anh xấu thiệt đó! Người ta cũng đã có con với anh rồi, anh còn chối bỏ trách nhiệm á?"
"Chúng ta đổi đề tài đi. Nhắc tới chuyện này thật