
Kiệt cũng chống mắt nhìn lại Du Thần Ích, vừa vặn cũng nhìn thấy Lăng Hạo Hiên, sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lăng Hạo Hiên, trong lòng anh đột nhiên có chút bất an.
Lăng Hạo Hiên đi về phía cuối hành lang nhìn thấy hai người đánh nhau, anh trầm mặt đi tới trước mặt bọn họ, nhìn bọn họ một cái, rồi sau đó mới đưa báo cáo kiểm tra cầm trong tay ném tới trước mặt Du Thần Ích
“ căn cứ với kết quả kiểm tra, thân thể Văn Hinh cũng không có gì đáng ngại, chỉ là…” “ Chỉ là cái gì?”
Tề Nhân Kiệt vội vàng hỏi, vẻ đầy quan tâm
Nhưng mà Lăng Hạo Hiên lại mặt lạnh đối với Du Thần Ích nói
“ Văn Hinh mang thai, đã được một tháng.”
Tin này đúng như là sấm sét giữa trời quang vậy, Du Thần Ích cùng Tề Nhân KIệt lập tức trở nên ngây dại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Lăng Hạo Hiên, vẻ mặt có chút khó tin.
“ Anh nói là… Văn Hinh mang thai?”
Lâu sau, Tề Nhân Kiệt mới hoàn hồn, trợn to mắt hỏi.
Lăng Hạo hiên nặng nề gật đầu, vẫn nhìn chằm chằm DU Thần Ích, không có ý định buông tha, hỏi:
“ Đứa bé có phải của anh không?’
Du Thần ích nhìn Lăng Hạo Hiên, không nói gì, trong đầu lại đột nhiên nhớ lại hình ảnh ngày đó hắn cường bạo Văn Hinh. Nếu như hắn nhớ không nhầm, thì từ lần đó tới giờ, vừa vặn đã được 1 tháng. Nói cách khác, đứa bé trong bụng Văn Hinh rất có thể chính là con của hắn.
Nghĩ đến đây, vốn đang ngập một bụng tức nhưng sau khi nghe tin này, nháy mắt lại có một niềm vui nhè nhẹ dâng lên trong lòng .
Nhưng mà…
Hắn nhìn qua hai người đàn ông trước mắt mình, một người là thanh mai trúc mã với cô, một người là người theo đuổi cô, người nào cũng đối tốt với cô như vậy, người nào cũng đẹp trai phong độ như thế, cả hai đều không phải là đèn dầu đã cạn.
Nghĩ tới đó, trong lòng hắn chợt trầm xuống, hắn nhìn Tề Nhân Kiệt một cái, rồi sau đó nói với Lăng Hạo Hiên
“ Tôi thừa nhận có lên giường với người phụ nữ kia, nhưng cũng không thể nói đứa bé trong bụng cô ta là của tôi được. sao anh không hỏi xem, đứa bé đó có phải là của anh ta hay không?”
Hắn nói rồi nhìn về phía Tề Nhân Kiệt, ngụ ý ám chỉ đứa bé là của anh.
Tề Nhân Kiệt nghe vậy, lập tức giận dữ
“ Cho tới bây giờ tôi còn chưa lên giường với cô ấy, đào đâu ra đứa bé?”
Cái tên Du Thần ích này, anh thật muốn móc tim xẻ thịt của hắn ra.
Du Thần ích nghe được tề Nhân Kiệt nói chưa từng lên giường với Văn Hinh, không biết tại sao, trong lòng hắn một hồi mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn bày ra một điệu bộ không tin. Sau đó, hắn đem ánh mắt dời về phía Lăng Hạo Hiên, cũng không cần nhiều lời, hẳn ai cũng đã rõ ý tứ của hắn.
Lăng Hạo Hiên thấy Du Thần Ích thé nhưng lại không thừa nhận đứa bé là con của hắn, trong lòng một cỗ hỏa khí dâng lên, cũng giống như Tề Nhân Kiệt rất muốn hung hăng đấm cho hắn một phát. ( e dịch hơi thôi, là một quyền , nhưng ức quá phải để thế)
Hành lang bệnh viện liền yên tĩnh lại, tựa hồ có mùi bị thuốc súng. Đúng lúc mấy người vẫn trợn mắt nhìn nhau, chỉ thấy Lam Dật Thần ở bên nhỏ giọng nói gì đó, vừa nói vừa bẻ ngón tay, khiến ba người đều trở nên sửng sốt.
“ Cậu định làm gì/”
Du Thần ích cau mày nhìn Lam Dật Thần, vẻ mặt căm tức không có chút nhẫn nại.
Lúc này, Lam Dật Thần rốt cuộc cũng dừng lại động tác nghiêng đầu nhìn về phía Du Thần ích
“ Thần ích, tớ vừa tính rồi, đứa nhỏ trong bụng chị dâu là của cậu, cậu sẽ phải làm ba.”
Hắn nói xong, vẻ mặt hưng phấn khó hiểu, giống như người làm ba là hắn không bằng. Nghe vậy, sắc mặt Du Thần Ích trầm xuống
“ Cậu cứ như vậy đã khẳng định đứa bé kia là của mình?”
“ Phải hay không, chúng ta đi hỏi chị dâu một chút không phải là sẽ biết sao?”
Lam Dật Thần nói xong, xoay người đi về phía phòng bệnh Văn Hinh , Du Thần Ích cùng 2 người còn lại thấy vậy, cũng lập tức đi theo.
Đi tới phòng bệnh, thấy Văn Hinh đã tỉnh rồi, Lam Dật Thần lập tức tươi cười ngẩng đầu lên chào hỏi
“ Chị Dâu, chị tỉnh rồi.”
Nghe tiếng người nói, Văn Hinh vốn đang nghiêng đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ liền quay lại, thấy Lam Dật thần, không khỏi khẽ nhíu mày. Sau đó cô nhìn thấy Lam Dật Thần còn đi cùng với ba người đàn ông, trong nháy mắt khi nhìn thấy người đàn ông đi vào sau cùng kia thì đáy mắt cô hiện rõ một tia kinh ngạc, nhưng sau đó rất nhanh lại hồi phục vẻ lạnh nhạt.
Lăng Hạo Hiên đi tới trước mặt Văn Hinh, nhìn sắc mặt vẫn còn trắng bệch của cô, đáy mắt xẹt qua một tia đau lòng, sau đó liền trách cứ:
“ Cái người này, thời gian qua bỏ đi đâu? Tại sao lại bỏ đi một mình? Cậu có biết mình lo lắng cho cậu thế nào không? Tại sao không nói lời nào đã bỏ chạy như thế?”
Anh hỏi, gương mặt anh tuấn hiện một bộ tức giận, hận Văn Hinh không từ đã bỏ đi.
Từ lúc được đưa vào bệnh viện, Văn Hinh đã chuẩn bị tinh thần bị giáo huấn, cho nên lúc này cho dù Lăng Hạo Hiên liên tục chất vấn, cô cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu thừa nhận, không nói câu nào, một chữ cũng không giải thích. Bởi vì cô là người hiểu rõ nhất, lúc này chỉ cần cô mở miệng, chẳng khác nào rước thêm trách cứ của anh.
"Thật xin lỗi!" Chờ Lăng Hạo hiên hỏi xong, cô mới cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi. cô biết trong thời gian này, nhất định anh đã