
chút xíu uất ức. Nhưng hôm nay thì sao, hắn chẳng những đối với tôi hô to nói lớn, còn muốn động thủ đánh tôi, đều là tại cô con đàn bà này! Đêm hôm đó sao cô không ngã chết đi, cô chết rồi, sẽ không ai tranh giành anh họ cùng tôi, anh họ cũng sẽ lại đối rất tốt với tôi , đều là tại cô!"
"Thì ra , đêm hôm đó thật sự là cô đẩy tôi ngã cầu thang ." Văn Hinh từ từ ngẩng đầu lên, má bên trái nổi lên một dấu tay rõ ràng, vừa đỏ vừa sưng, cộng thêm đầu tóc lúc này của cô rối bời, trông có chút chật vật không chịu nổi.
Nghe vậy, Lạc Tình vốn đang cố nén giận, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia chột dạ, cô ta tránh được ánh mắt của Văn Hinh, có chút bối rối phủ nhận nói: "Cái . . . . . . Cô nói cái gì? Tôi mới. . . . . . Không có đẩy cô đâu, tóm lại, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám quyến rũ anh họ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ quacho cô! Không tin, cô cứ chờ thử xem!"
Cô ta cứng rắn đe dọa xong , liền nhanh chóng rời rời khỏi phòng, giống như là đang trốn tránh cái gì.
Nhìn cửa phòng đóng lại một lần nữa , Văn Hinh cười cười, mặc dù Lạc Tình bình thường ngang ngược cùng kiêu ngạo, nhưng ý định cũng rất đơn thuần, trong lòng có cái gì toàn bộ đều viết ở trên mặt, làm cho người ta căn bản không cần đoán cũng biết cô ta đang suy nghĩ cái gì. Mà cô ta vừa mới nói chuyện kia, làm cho cô có thể xác nhận, đêm hôm đó người đẩy cô ngã cầu thang từ phía sau lưng, hung thủ thật ra chính là cô ta.
A, ý định đơn thuần, nhưng lòng dạ độc ác!
Đi tới phòng khách, chỉ thấy Diêu Phương đang ngồi ở trên ghế sa lon ưu nhã uống cà phê, nhìn thấy Văn Hinh, bà chỉ lạnh nhạt nói: "Tới đây, tôi có lời muốn nói với cô!"
Chẳng biết tại sao, từ lúc mới bắt đầu vào nhà họ Du tới giờ, Văn Hinh cảm thấy mình đối với Diêu Phương có một loại sợ hãi âm thầm, sợ bà ấy cả trong biểu hiện cũng như trong lời nói, sợ hãi khí thế nữ vương cao thượng trên người bà. Mặc dù sợ như vậy, nhưngcô lại chưa bao giờ biểu hiện ra mặt, chỉ là cố gắng làm việc cẩn thận thêm một chút mà thôi.
"Chuyện gì vậy ạ, thưa phu nhân?" Cô đi tới trước mặt Diêu Phương , nhẹ giọng hỏi .
Diêu Phương để ly cà phê xuống, giương mắt nhìn Văn Hinh một cái, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thời gian của cô cũng không còn nhiều phải không?" Mặc dù là bà đang hỏi cô, nhưng dường như đang khẳng định.
Nghe vậy, Văn Hinh trong lòng cả kinh, bà ấy đang ám hiệu cô nên đẩy nhanh tiến độ sao? Diêu Phương để ly cà phê xuống, giương mắt nhìn Văn Hinh một cái, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thời gian của cô cũng không còn nhiều phải không?" Mặc dù bà đang hỏi cô, nhưng dường như là đang khẳng định.
Nghe vậy, Văn Hinh trong lòng cả kinh, bà ấy đang ám hiệu cho cô đẩy nhanh kế hoạch sao?
"Cháu hiểu rõ rồi ạ, xin phu nhân yên tâm, trong tháng này, cháu nhất định sẽ thành công." Cô nói vẻ chắc chắn, nhưng trong lòng ngay cả một chút chắc chắn cũng không có.
Nếu như là người đàn ông khác, có lẽ bằng diện mạo xinh đẹp cùng thủ đoạn của cô, đã sớm thành công rồi, nhưng cô lại gặp phải Du Thần ích, một người đàn ông tự chủ cực tốt, khiến cho cô gặp rất nhiều khó khăn.
"Ừ, như vậy là tốt nhất, cô bận thì đi đi!" Diêu Phương gật đầu , lại bưng cà phê lên uống.
Đang cùng dì Lý chuẩn bị bữa trưa, Văn Hinh vừa chọn món ăn vừa thầm nghĩ , hiện tại thời gian chỉ còn lại một tháng, cô phải làm thế nào mới có thể mang thai con của Du Thần Ích. Hiên nhiên, lúc này không phải chỉ có một mình cô không đợi được, mà Diêu Phương cũng đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
Nhưng bây giờ vấn đề chính là, Du Thần ích căn bản không cho cô cơ hội, từ lúc cô bắt đầu tới nhà họ Du, bất kể cô có quyến rũ hắn như thế nào, thậm chí còn bỏ thuốc hắn, đến cuối cùng hắn cũng có thể kiềm chế, lại không quên nhục nhã cô một phen.
Phải nói cô bây giờ so với trước kia thay đổi nhất chính là năng lực chịu đựng sự sỉ nhục, chịu đựng bị mắng, khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, đây không phải là thay đổi bình thường, bình thường cô tuyệt đối sẽ ăn miếng trả miếng, tuyệt đối không bỏ qua.
Trong lúc Văn Hinh đang buồn rầu suy nghĩ kế tiếp phải làm gì thì vài tấm hình khiến cô trở thành nhân vật nổi tiếng, cũng khiến nhà họ Du đẩy lên đầu sóng ngọn gió trước dư luận, bị mọi người chỉ trích cùng nhục mạ.
Mà tất cả những điều này xảy ra, người trong cuộc lại không biết gì.
Thời điểm ăn điểm tâm sáng, quản gia Trần như thường lệ đem báo mới ra ngày hôm nay đặt bên cạnh Diêu Phương, Văn Hinh biết, Diêu Phương sau khi ăn xong bữa sáng, theo thói quen lật tờ báo ra xem, cho nên thời điểm sau bữa điểm tâm sáng , quản gia Trần sẽ đem tờ báo tới bên cạnh bà.
Quả nhiên, sau khi Diêu Phương ăn xong bữa ăn sáng , thuận tay liền cầm tờ báo bên cạnh lên xem, khi lật tới bảng tin giải trí, bà vốn định lật luôn qua trang khác, ánh mắt thấy vài tấm hình phía trên thì lập tức dừng lại. tiếp sau đó, mọi người đều thấy bà năm chặt tờ báo, sắc mặt từ từ biến sắc, sau đó dần dịu lại một chút, cuối cùng lại trở thành tái nhợt.
Diêu Phương sau khi xem xong, lạnh lùng giương mắt nhìn Văn Hinh một cái, sau đó đứng lên đem tờ báo hung hăng ném vào mặt Văn Hình, "Chín