
n lầu nghỉ ngơi.
“ Mẹ, mẹ về lúc nào vậy?” Nhìn bóng dáng Văn Hinh biến mất sau cánh cửa phòng, lúc này Tề Nhân Kiệt mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía mẹ của mình, không nhịn được nhíu mày hỏi.
Lúc này, Lỗ Cầm cũng thu hồi khuôn mặt tươi cười, lạnh lùng liếc con trai của mình một cái, sau đó bắt đầu nói, “ Thế nào, nhìn bộ dạng của con hình như không hoan nghênh chúng ta trở lại phải không, có phải chê chúng ta quấy rầy thế giớ hai người không?” Thấy thần thái nói chuyện cùng giọng nói của bà, cũng không khó để đoán ra, rốt cuộc Tề Nhân Kiệt giống ai rồi.
Tề Nhân Kiệt đang nhìn mẹ mình, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ. Lúc này, người đàn ông trung niên vừa rồi vẫn đứng ngoài cũng đi vào, trông người này với Tề Nhân Kiệt giống nhau tới mấy phần, vẻ mặt lạnh lùng như băng điêu khắc vậy.
Thấy người đàn ông này, Lỗ Cầm lập tức có phản ứng, vô cùng uất ức hướng người đàn ông nói: “ Tề Phong à, anh xem anh sinh được con trai tốt này, vừa về nhà đã bày cái bản mặt này, còn chê chúng ta quấy rầy nó….”
Bà vừa nói còn vừa bày ra vẻ mặt muốn khóc nữa, Tề Nhân Kiệt không nhịn được liếc mắt một cái, sau đó đi thẳng lên lầu trên, không để ý tới họ nữa.
a
Thấy Lỗ Cầm vẫn không ngừng nói, lại thêm khuôn mặt đẫm lệ, Tề Nhân Kiệt không nhịn được liếc mắt nhìn, sau đó đi thẳng lên lầu trên, không để ý tới họ nữa.
Người mẹ này của anh, khiến anh không chịu nổi rồi, chẳng những nói nhiều mà sắc mặt cũng liên tục biến đổi, nói tới là tới, nói đi cũng nhanh không kém.
“ Đó anh xem xem!” Lỗ Cầm chỉ vào hướng Tề Nhân Kiệt nói, “ Nó không thèm để ý tới tôi, trời đất ơi, làm sao tôi lại sinh ra đứa con như vậy….”|
Tề Phong đi tới bên cạnh vợ, đưa tay vỗ nhẹ bả vai của bà, an ủi: “ bà cũng không phải không biết, nó vẫn luôn mang bộ dạng này. “ Nó cũng là bất đắc dĩ mới ở đây, tựa hồ như ngay cả người cha này, nó cũng không thích rồi.
“ Còn không phải đều là tại anh!” Lỗ Cầm lập tức giương mắt oán hận nhìn chằm chằm Tề Phong, “ Ban đầu nếu như không phải anh đuổi Ảnh Nhi đi, Nhân Kiệt sẽ có thái độ như bây giờ sao?” Nói xong, tựa hồ bà nghĩ tới điều gì, lập tức hung hăng uy hiếp nói: “ Em cảnh cáo anh, lần này nếu như anh còn dám đuổi Văn Hinh đi, em sẽ li hôn với anh.” Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái tên Văn Hinh này, bà đã cho rằng cô sẽ là con dâu tương lai nhà họ Tề, ấn tượng vô cùng tốt.
Nghe vậy, Tề Phong trầm mặc.
Văn Hinh ngủ thẳng tới buổi chiều mới tỉnh lại, giấc ngủ này, cô đã ngủ cực kì thoải mái, lại không có mùi thuốc của bệnh viện, ngay cả giường cũng không cứng rắn như ở bệnh viện, nằm tới nỗi xương cũng bị đau.
Giờ cơm tối, ngồi vào bàn ăn, cô nghe thấy Lỗ Cầm đang không ngừng nói, lát lại hỏi cái này, lát lại lo lắng cái nọ, nghe thấy bà ấy nói, cả hai người đàn ông đều nhăn mày lại, rồi lại không dám mở miệng can ngăn, sợ rước lấy sự thao thao bất tuyệt hay than khóc của bà ấy.
Văn Hinh vẫn yên lặng vùi đầu ăn cơm, khóe miệng lại nhếch lên bán đứng tâm tình của cô lúc này.
"Mẹ —— Có gì cơm nước xong lại nói được không?” Rốt cuộc, Tề Nhân Kiệt cũng phải lên tiếng, nhưng mà ngay sau đó anh lại cảm thấy hối hận rồi.
“ Nhân Kiệt à!” Quả nhiên, Lỗ Cầm bắt đầu lẩm bẩm, cũng bày ra bộ dạng đầy sâu xa, ý vị, “ Nếu như con muốn mẹ ít càu nhàu , vậy con hãy mau chóng kết hôn sau đó cho mẹ ôm cháu đích tôn, đến lúc đó mẹ tuyệt đối sẽ không xen vào chuyện của con.”
Đây cũng là điểm khiến bà đau lòng nhất, bạn bè của bà đều đã làm bà nội bà ngoại hết rồi, mỗi lần gặp các bà ấy đều bàn về cháu đích tôn các loại, biểu tình ra chiều kiêu ngạo, vui vẻ khiến bà không ngừng hâm mộ. Chỉ có bà, có hai đứa con trai, hai đứa đều độc thân. Con trai lớn năm nào cũng ở bên ngoài, nay thì Paris, mai lại chạy tới Saudi, bà muốn gặp mặt cũng khó.
Cho nên bà đem toàn bộ hi vọng đặt trên người đứa con thứ hai này, thế nhưng, tiểu tử này, mỗi lần nói chuyện với nó, nó đểu đẩy qua đẩy lại, không vì công việc bận rộng, thì cũng là đợi thêm vài năm nữa rồi nói, cố ý khiến bà thấy gấp gáp.
Trước đây, bởi vì bên cạnh nó không có bạn gái cố định, cho nên bà cũng hết cách với nó, nhưng mà lần này thì không giống rồi.
Cho nên lần này, bất luận là như thế nào bà cũng muốn hoàn thành tâm nguyện.
"Mẹ ——" Tề Nhân Kiệt sợ nhất chính là điểm này của bà, anh buông bát đũa xuống, bất đắc dĩ nói: “ Con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, hiện giờ con không muốn kết hôn, đợi vài năm nữa rồi hãy bàn.”
Lại là lời nói đánh trống lảng!
Lần này, Lỗ Cầm cũng không cao hứng rồi, bà khẽ đặt bát đũa xuống, nghiêm mặt nói: “ Đợt cái gì mà đợi, có phải con nhất định phải đợi tới khi mẹ và cha con chết mới bằng lòng kết hôn không! Con xem con không thể tưởng tượng được đâu, mẹ và cha con ngậm đắng nuốt cay nuôi hai con khôn lớn thành người, mong đợi có ngày được nhìn các con có cuộc sống hạnh phúc, mong muốn có đời sau để các con tốt hơn, vậy mà một đứa thì cả năm không thấy bóng dáng đâu, một đứa thì lúc nào cũng chối cãi, thế nào, cố tình muốn làm mẹ tức chết đúng không?”
Bà càng nói càng tức giận và phẫn nộ, “ Mẹ không thể hiểu nổi các con rồi, lẽ ra