watch sexy videos at nza-vids!
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng Chút

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326084

Bình chọn: 7.5.00/10/608 lượt.

inh càng đậm hơn, “ Từ nay về sau, mỗi tuần anh mời tôi ăn cơm 1 lần, thế nào?”

“ Vậy tôi được lợi gì?” Tề Nhân Kiệt cũng bày ra bộ dạng không chịu thua thiệt, sắc mặt của anh lúc này điển hình cho sắc mặt của một thương nhân.

“ Có mỹ nhân cùng ăn cơm với anh, anh còn muốn gì nữa.” Văn hinh lườm anh một cái, tâm tình cô vô cùng tốt.

“ Tôi không muốn bồi bà bầu ăn cơm đâu.” Tề Nhân Kiệt thấp giọng nói, dáng vẻ đầy bất đắc dĩ.

Văn hinh trừng mắt, mất hứng, "Nói như vậy, anh không muốn sao?” đột nhiên cô phát hiện ra, thì ra cãi nhau với Tề Nhân Kiệt cũng thật thú vị. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như đem hai miệng của Tề Nhân Kiệt và Lam Dật Thần xúm lại một chỗ, sẽ là sự phối hợp tuyệt vời, đoán chừng không ai có thể chịu đựng được bọn họ.

Văn hinh trừng mắt, mất hứng, "Nói như vậy, anh không muốn sao?” đột nhiên cô phát hiện ra, thì ra cãi nhau với Tề Nhân Kiệt cũng thật thú vị. Thậm chí cô còn nghĩ, nếu như đem hai miệng của Tề Nhân Kiệt và Lam Dật Thần xúm lại một chỗ, sẽ là sự phối hợp tuyệt vời, đoán chừng không ai có thể chịu đựng được bọn họ.

Tề Nhân Kiệt làm ra chiều không giúp được gì cho cô, sau đó hùng hồn nói: “ Em biết đấy hàng ngày có biết bao cô gái muốn cùng tôi ăn cơm ? em muốn tôi mời cơm, phải xếp hàng đấy.” Nói xong, anh vô tư cười, có chút tà ác.

Văn Hinh nghe vậy cũng thở dài nói: “ Vậy cũng tốt, anh đã không chịu mời, chỉ cần tôi muốn sẽ có người đồng ý cả hai chân hai tay.” ( Chém nhé)

Nghe cô nói vậy, Tề Nhân Kiệtsững sờ, ngay sau đó lập tức nghĩ tới người kia trong miệng cô là người nào, “ Em nói chính là tên bác sĩ ngu ngốc đó à?” cũng chỉ có tên bác sĩ ngu ngốc đó, anh thấy rõ được , tên Lăng Hạo Hiên thế nhưng vô cùng thích cô.

Văn Hinh nhướng mày, không nói gì, nhưng ý tứ cũng đã bộc lộ rõ ràng.

Tề Nhân Kiệt thấy thế, nhún vai một cái, bất đắc dĩ nói: Vậy cũng được, mỗi tuần mời em ăn một bữa cơm cũng không phải là không thể, có điều em phải nói cho tôi biết, hôm nay không phải là em đặc biệt tới đây là để tôi mời ăn cơm đấy chứ?” anh hiểu cô gái này, nhất định không phải cô đặc biệt chạy tới đây chỉ để anh mời cô một bữa cơm? Nếu như không có chuyện gì quan trọng, tuyệt đối cô sẽ không chủ động tới tận đây tìm anh.

"Nếu không anh nghĩ sao?” Văn Hinh cũng không định nói cho anh biết, dù sao nhìn bộ dáng anh lúc này đoán chừng cũng không có chuyện gì, mà dường như còn rất tốt là đằng khác.

Tề Nhân Kiệt dĩ nhiên cũng không tin, nhưng nếu như cô không muốn nói, anh cũng không ép, bèn bất đắc dĩ nói, “ Được rồi, từ nay về sau cứ mỗi chủ nhật tôi sẽ để trống lịch trình, đặc biệt đi ăn cùng em, như vậy được chưa?” Anh nói vẻ đầy bất đắc dĩ, trong lòng lại cảm thấy vui vẻ không thôi.

“ Vậy cứ quyết định như thế đi.” Văn Hinh lập tức cười rạng rỡ, chủ nhật, cả hai đều không muốn gặp người mà mình không muốn gặp ở nhà, thay vì cùng bọn họ mắt to mắt nhỏ trừng nhau, huyên náo tranh cãi không vui vẻ gì, chi bằng ra ngoài chơi thì hơn.

Lần nào cũng vậy, chỉ cần ở chung một chỗ với người đàn ông này, tâm tình cô đều trở nên vui vẻ hơn, phiền não cũng tạm thời bay đi đâu mất.

Nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên gương mặt Văn Hinh, Tề Nhân Kiệt cũng không nhịn được cười theo, nhưng lời nói từ miệng lại vô cùng buồn bã: “ Số tôi thật khổ, mỗi chủ nhật đều phải bồi bà bầu này, nếu để người ngoài nhìn thấy, còn tưởng rằng em là gì của tôi đó.”

Nghe vậy, Văn Hinh càng thêm vui vẻ, nụ cười trên môi cô còn mang theo chút giảo hoạt.

Bởi vì chỗ Văn Hinh đang ngồi chếch một chút so với cửa chính, nên một màn này, vừa vặn bị mấy người bên ngoài nhìn thấy, một trong số đó khi thấy cảnh này sắc mặt lập tức trầm xuống.

Tên còn lại đi cùng hắn cũng lên tiếng tỏ vẻ nghi hoặc: “ Ah, chị dâu sao lại ở cùng một chỗ với tiểu tử kia?” Thanh âm quen thuộc của người người này đã cho thấy, người nói chuyện chính là Lam Dật Thần, hẳn là vậy đi, người đi bên cạnh hắn ăt là Du Thần ích rồi.”

Du Thần Ích xoay người, nhỏ giọng nói với hai người nước ngoài đi bên cạnh cái gì đó, sau đó quay sang nói với Lam Dật Thần: “ Cậu đưa Perrie tiên sinh về trước, tôi vê sau.”

Lam Dật Thần nghe vậy, quay sang nhìn Văn Hinh, đáy mắt hắn lộ ra một tia lo lắng, nhưng bởi vì không thể làm chậm trễ công việc của hai vị khách nước ngoài bên cạnh mình, nên đành phải theo ý Du Thần Ích, đưa bọn họ trở về trước.

Mà lúc này, Văn Hinh và tề Nhân Kiệt cũng đã trông thấy Du Thần Ích, nụ cười trên khóe môi cô bống chốc tan biến, mà Tề Nhân Kiệt lại cười vẻ đùa giỡn, đầy tà mị.

Du Thần Ích nét mặt sa sầm từ từ đi tới bên cạnh Văn Hinh, hắn nhìn Tề Nhân Kiệt một cái rồi ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt Văn Hinh, trầm giọng nói: “ Tôi nhớ tôi đã nói, không có lệnh của tôi, không cho phép cô bước ra khỏi cửa nhà họ Du nửa bước, nhanh như vậy mà cô đã quên rồi à?”

Văn Hinh chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau đó tự nhiên cô mở miệng nói: “ Tôi cũng nhớ tôi đã nói, anh căn bản không có quyền can thiệp tự do của tôi, điều này mà anh cũng quên sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của Du Thần Ích lập tức thay đổi, nhưng mà Tề Nhân Kiệt lại cười t