
c Thanh bắt đầu đấu tranh. Thật ra cũng bị người ta ăn sạch
sành sanh, lại nhiều lần bị cắn, hơn nữa kỹ xảo của anh quả thật cũng
không tệ. . . . . .
"Đồng ý." Đáp án của cô rất thẳng thắn.
Sở Thiên Hàn mặt mày hớn hở ôm lấy cô, bước nhanh vào phía trong, đóng cửa khóa lại trong tiếng cười dâm đãng.
"Anh kiềm chế một chút, có được không?"
"Không tốt."
"Cẩn thận anh đem mấy chục năm tinh lực sau này dùng hết, về sau sẽ rất đau
khổ." Cô đề nghị rất chân thành, bắt đầu quan tâm đến vấn đề hạnh phúc
của vợ sau.
"Anh sẽ bổ sung sau."
"Cứ như thế này thì bổ sung cũng không được." Cô tiếp tục khuyên nhủ anh lạc đường biết quay lại.
"Không cần nói nhiều tại thời điểm này." Anh phát điên, nếu để cho cô nói tiếp, cái gì cũng không cần làm.
"Trời cho chúng ta miệng chính là dùng để nói chuyện, anh không để cho em nói chính là chống lại ý trời, đây là không có đạo đức. . . . . ."
Thanh âm bị nuốt vào trong bụng, cuối cùng Sở Thiên Hàn thuận lợi cởi hết đồ
trên người cô, một đường thông suốt công thành đoạt đất.
Trên căn bản, nhìn tinh thần Tổng giám đốc phu nhân cũng không tệ lắm đi ra từ
phòng làm việc của tổng giám đốc, Tề Thừa Chính hết sức kinh ngạc. Nhiều năm làm thư ký riêng, biết một chút chuyện riêng tư của Sở Thiên Hàn,
thậm chí một lần, một cô gái bộ dạng hoảng hốt chạy ra để cho hắn ký ức
hãy còn mới mẻ a. Đàn ông không mạnh, phụ nữ sẽ oán trách, nếu như quá
mạnh mẽ, chỉ sợ sẽ càng oán trách.
Ôn Ngọc Thanh lười biếng ngồi
vào ghế salon, nghiêng đầu nhìn anh ta, "Tề thư ký, xin hỏi một chút,
sao anh nhìn chằm chằm tôi, là bởi vì đột nhiên phát hiện tôi trở nên vô cùng xinh đẹp sao?"
Thật may là không uống nước, nhưng Tề Thừa Chính sẽ không khỏi bị nghẹn nước miếng của chính mình.
"Không thể nào." Anh khẳng định cô không phải đột nhiên biến thành đại mỹ
nhân, chẳng qua phát hiện cá tính của cô có chút kỳ lạ mà thôi.
Cô như hiểu ra gật đầu, chậm rãi nói: "Là anh tò mò tại sao tôi có thể tự mình từ phòng làm việc đi ra."
"Ừ? !" Lúc này anh hoảng sợ nhìn cô cười nhạt, đột nhiên cảm thấy sống lưng rất lạnh.
"Có hứng thú cùng tôi nói một chút chuyện về tình yêu của tổng giám đốc không?" Cô cười vẻ mặt vô hại.
Tề Thừa Chính cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, không biết tại sao ánh mắt của cô làm cho anh cảm giác cô biết nhiều chuyện khiến lòng anh run sợ, ông chủ Sở gặp phải khắc tinh rồi.
"Tôi nghĩ, so với tôi hẳn bà chủ rõ hơn." Anh cười.
"Có sao? Lúc tôi cưới anh ấy là mới biết nhau." Cô cười cực kỳ vô tội.
"Chuyện riêng của ông chủ tôi không rõ." Ánh mắt bắt đầu do dự, khi phát hiện
ánh mắt cảnh cáo phía sau cánh cửa thủy tinh thì lo sợ, đứng ngồi không
yên, chuyện trong nhà tổng giám đốc, anh là người ngoài không thể can
thiệp.
"Thư ký riêng hình như không phải rất nhàn rỗi sao." Ánh
mắt cô sáng quắc theo dõi anh ta, không để cho anh lừa dối. Dám dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, nhất định phải gánh chịu hậu quả như thế.
Cười gượng hai tiếng, Tề Thừa Chính lúng túng nói lảng ra chuyện khác, "Bà
chủ, cô xem sắp tan ca rồi, tôi còn phải làm cho xong công việc."
Ôn Ngọc Thanh bật cười, ngả người trên ghế sofa, suy nghĩ nhìn người đàn
ông rõ ràng đang hốt hoảng. Anh ta ý thức nguy hiểm rất khá.
Bên
trong Sở Thiên Hàn không bộc lộ cảm xúc. Cô không biết được dáng vẻ mình bây giờ rất mê người sao? Ánh mắt như muốn giết người hướng vào Tề thư
ký. Tên đáng chết!
Cửa thang máy mở ra, hấp dẫn ánh mắt của ba người ——
Đó là một người rất xinh đẹp, khi giơ tay nhấc chân vô cùng hấp dẫn, đàn
ông có sức chống cự kém sẽ bị cái liếc mắt của cô ta làm cho choáng
váng.
Sắc mặt Tề Thừa Chính lập tức thay đổi, lo lắng nhìn vẻ mặt tò mò của Ôn Ngọc Thanh.
"Tề thư ký, tổng giám đốc các anh đâu? Hôm nay tiếp tân rất quá đáng, nói
gì cũng không cho tôi đi lên, hại tôi lãng phí rất nhiều nước miếng,
cũng không xem quan hệ giữa tôi với Hàn là quan hệ gì, thật là không
thức thời." Cô ta oán trách, liếc mắt nhìn quanh.
Ôn Ngọc Thanh
theo bản năng cau mày. Không cần đoán, cô ta nhất định là bạn trên
giường với Sở Thiên Hàn, hơn nữa là một người rất được cưng chiều, cảm
giác trái tim đột nhiên thắt lại. . . . . .
"Tề thư ký, đây là
bạn gái anh hả, không phải tôi chê anh nha, nhưng con mắt anh thật không tốt lắm." Cô ta đánh giá Ôn Ngọc Thanh đang ngồi trên salon từ đầu tới
chân.
Tề Thừa Chính đau đầu nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc đang đóng chặt, lại quay đầu nhìn hai người phụ nữ trước mắt rất dễ xảy ra chiến tranh, chuyện như vậy tại sao anh phải chứng kiến?
Ôn
Ngọc Thanh như có điều suy nghĩ liếc qua ngực của cô gái kiêu ngạo kia.
Sở Thiên Hàn sắc lang hình như yêu thích kiểu phụ nữ ngực bự. Không tự
chủ được cúi đầu nhìn mình một chút, quả thật là bánh bao nhỏ, hơn nữa
nhân cũng không phải là nhiều lắm.
Bộ ngực lớn, eo thon, gương
mặt xinh đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, tuyệt đối là mẫu tình nhân tốt nhất.
Ôn Ngọc Thanh vuốt cằm, vẻ mặt trầm tư. Những người đàn ông giống như Sở Thiên Hàn nuôi năm ba tình nhân là bình thường, anh ấy không nuôi tình
nhân mới lạ đấy.
"Uông tiể