XtGem Forum catalog
Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Tổng Giám Đốc Gặp Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321953

Bình chọn: 9.00/10/195 lượt.

n ta, ta nhìn ngươi, đều nhận định với bộ dạng nghèo túng này khẳng

định sẽ tạo thành chấn động, trở thành trò cười cho dư luận, cộng thêm

đánh bạc là phạm pháp; ngoài ra, còn có nhiều người gạt vợ mang tình

nhân lên thuyền, suy đi nghĩ lại . . . . .

Vẫn không thể báo cảnh sát, dù sao trên thuyền đều là người có tiền, nên tự mình tìm đội cứu nạn đi! "Quỷ đến rồi! Chúng ta nhanh chóng núp đi!" Đan Kỳ gọi, một cô bé và hai cậu bé lập tức giải tán, núp vào các bụi hoa cây cảnh.

Trong sân nhà rộng lớn ngay lập tức trở nên yên tĩnh, có lẽ có một chút âm

thanh của trẻ con và trong biệt thự truyền ra giọng người lớn nói chuyện cười đùa với tiếng nhạc êm ái. Cùng lúc đó là tiếng của một cô bé tám

tuổi đang đếm số, cô là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhóm.

Cô bé

làm quỷ, mắt được che lại bằng một miếng vải thêu hoa, đứng yên dựa vào

cây cột nhà to lớn của biệt thự, giọng nói mềm mại đếm: "96, 97, 98, 99, 100. Mình đến bắt đây!" Cô bé liền xoay người, hai tay lần mò, chân

chậm rãi đi về phía trước.

Cô bé núp trong bụi cây, hướng về phía bên cạnh ngoắc ngoắc đầu ngón tay nho nhỏ, ngay sau đó hai cậu bé đến

gần phía cô, đầu của cô hơi nghiêng về một phía, ra hiệu cho bọn họ đi

theo cô.

Cô bé làm quỷ dựa vào cảm giác ở lòng bàn chân, vểnh

tai, bước từng bước về phía trước dọc theo đường mòn gạch đá; nếu không

cẩn thận, cô có thể sẽ rơi xuống hồ bơi bên cạnh.

Tuổi tuy nhỏ nhưng cô là chuyên gia làm quỷ, bởi vì mỗi lần chơi cô chỉ có thể làm quỷ.

Đan Kỳ, cô bé mười tuổi núp ở trong bụi cây dẫn hai cậu bé dọc theo bụi cây, nhẹ nhàng đi về phía lưng của cô bé làm quỷ.

"Đan Kỳ, em đi đến gần như vậy sẽ bị nó phát hiện." Sử Đan Ny mười ba tuổi nói trong lúc đưa miếng đồ ăn vào trong miệng.

"Anh Tử Hiên, chúng ta đẩy nó xuống hồ bơi được không?" trên khuôn mặt xinh

đẹp của đứa con lai Sử Đan Kỳ lộ ra nụ cười xảo quyệt, tàn nhang trên

mặt dường như cũng kích động không dứt.

"Không được, sẽ bị cha mắng. Cha nói nếu bắt nạt nó, sẽ cho chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc." Chính là măng xào thịt xé nhỏ.

"Anh yên tâm, mẹ sẽ không để cho chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc, mẹ sẽ làm đồ ăn Tây cho chúng ta." Cha chỉ thích dạy bảo thôi!

"Đan Ny, em sợ cái gì? anh đồng ý." Vệ Tử Hiên, đại thiếu gia của căn biệt

thự này, đã mười sáu tuổi, là đứa lớn nhất trong nhóm.

Sử Đan Ny

suy nghĩ một chút, lại đưa một miếng đồ ăn vào miệng, sau đó mạnh mẽ lắc đầu, quai hàm mập mạp theo đó mà lay động kịch liệt, "Em thấy vẫn không cần, đồ ăn Trung Quốc thật khó ăn."

"Không cần?" Sử Đan Kỳ hoài

nghi nhìn anh trai một cách tinh quái, con ngươi xinh đẹp xoay chuyển,

“Anh không phải là không thích nó sao?"

"Anh không thích nó làm

vợ tương lai của anh, nhưng nó không nhất định phải chết. Ngộ nhỡ nó bị

chết đuối, hai chúng ta sẽ bị ảnh hưởng." Lớn hơn Đan Kỳ ba tuổi, nên

suy nghĩ khá hơn một chút.

"Sẽ không chết đuối đâu. Chúng ta đẩy

nó xuống rồi lại hô cứu mạng, nó nhiều lắm là bị uống một ít nước, sẽ

không chết đuối." Sử Đan Kỳ nói, với thói quen luôn luôn kiêu căng,

thích nhất ỷ thế bắt nạt người.

"Vậy đi, em sợ cái gì?" Vệ Tử Hiên nói theo phụ họa. Hắn rất thích Sử Đan Kỳ, chỉ cần cô nói, hắn đều nói được.

Sử Đan Ny nhìn em gái, rồi nhìn Vệ Tử Hiên, hắn luôn luôn không có chủ

kiến, không chịu nổi lời thuyết phục của hai người, há miệng to cắn bánh bao, mập mờ không rõ nói: "Được, nhưng phải nhẹ nhàng đấy." hắn vẫn có

chút lo lắng.

Có anh trai cùng phạm tội, bị đánh bị mắng cũng có bạn, Sử Đan Kỳ dẫn hai người hướng sau lưng cô bé làm quỷ, nổ lực đẩy ——

Bùm! Cô bé làm quỷ rơi xuống hồ bơi.

"Ô. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . . Ô. . . . . . Ừng ực ừng ực. . . . . ."

Đôi tay nhỏ của cô bé liều mạng đập nước, cô nghĩ muốn hô cứu mạng nhưng

nước không ngừng đổ vào trong miệng, để cho cô không cách nào phát ra

tiếng kêu cứu. Mắt bị che, tay không bắt được vật nào có thể dựa vào, để cho cô sợ hãi đến sắp ngất.

"Cứu mạng! Có người rơi xuống hồ

bơi!" Sử Đan Kỳ kêu theo kế hoạch ban đầu, sau đó ba người trơ mắt nhìn

cô bé đau khổ giãy giụa.

Sử Đan Kỳ kêu thêm mấy lần vẫn không

thấy người lớn nào từ trong biệt thự đi ra, vẫn như cũ, từng đợt nói

chuyện cười đùa cùng tiếng nhạc êm ái truyền ra ngoài.

Đôi tay nhỏ của cô bé vẫn liều mạng đập nước, dần dần trở nên yếu đuối, thân thể lúc chìm lúc nổi.

Sử Đan Ny sợ hãi, liều mạng nắm đồ ăn cho vào miệng, "Đan Kỳ, nó sắp chết, làm sao bây giờ?"

“Anh nhanh đi gọi cha, nhanh đi." Sử Đan Kỳ cũng sợ hãi, không nghĩ tới chuyện lại xảy ra ngoài dự đoán của cô.

"Anh không dám đi, em đi gọi đi." Đánh chết hắn, hắn cũng không dám đi, bởi vì đi sẽ chết nhanh hơn.

"Anh là anh trai, anh nên đi."

"Là em nói muốn đẩy nó, em đi."

"Anh không có phản đối, anh đi."

"Em mới nên đi."

Hai người đùn việc cho nhau, cuối cùng nhìn về phía Vệ Tử Hiên.

"Anh cũng không đi, bà nội sẽ đánh ta chết." Vệ Tử Hiên xoay người chạy đi.

Sử Đan Ny cùng Sử Đan Kỳ đưa mắt nhìn bóng lưng Vệ Tử Hiên rời đi, sau đó

hướng hồ bơi nhìn, chỉ thấy cô bé làm quỷ dưới nước nhấp nhô, đã không

còn giãy giụa.

"N