
a giống như muốn châm chước bỏ qua, làm cho người khác đoán không được rốt cuộc ánh mắt anh nhìn cô là mục đích gì.
“Tôi cũng không phải cố ý, tại vì tôi cũng không biết là anh không thể ăn cay, anh xác định anh không thể ăn cay, vậy để tôi thử một chút.”
Thiển Hạ cố nén cười, ha ha, thật ra thì cô chính là cố ý, thế thì sao, hì hì.
Dù sao hôm nay cô nấu ngoại trừ món canh ra thì mỗi món ăn còn lại cũng đặc biệt thêm rất nhiều hạt tiêu, ha ha, còn có bột tiêu, đợi chút. Cả một hủ lớn xa tế cay cô cũng bỏ vào.
“Vậy sao, nước đâu rồi, cho tôi một ly nước.”
Thật không phải cay bình thường mà, mắt anh nhìn thức ăn trên bàn, các món ăn lại thơm như vậy, nhưng mỗi món ăn cũng nêm thêm rất nhiều hạt tiêu như vậy, dù cho đẹp mắt thì đẹp mắt thật nhưng nếu thật sự phải ăn vào có phải có chút quá mức hay không đây?
Anh thật hoài nghi chính mình có thể nuốt xuống được hay không?
“Tôi cảm thấy rất hoàn hảo rồi, anh là đàn ông , anh phải phụ trách ăn hai phần, còn tôi sẽ phụ trách ăn một phần, sau đó đến món canh thì hai người chúng ta mỗi người một nửa, bây giờ bắt đầu động đũa đi, anh không thể không ăn đó, nếu như chúng ta lãng phí một chút nào thì cũng rất có lỗi với những người nông dân đã khổ cực trồng trọt chúng nha.”
Tô Thiển Hạ nếm thử một miếng, dĩ nhiên cô có thể tiếp nhận được….. vì sao cô có thể tiếp nhận ư?
Hì hì, bình thường cô chỉ thích ăn cay, hiện tại lại đang mang thai nên so với trước kia cô càng thích an cay hơn, mà càng cay càng tốt.
Hiện tại lại có người chịu ăn mấy món cay này với cô. Cảm giác thật tốt, hơn nữa người đó còn là cha của bảo bảo.
Có anh cùng ăn cơm với nàng, tuy chỉ có ba ngày, nhưng cô cũng rất vui mừng.
“Nhìn cô giống như rất vui vẻ, là bởi vì chơi tôi vui sao?”
Anh nghĩ cô chính là muốn chỉnh anh, nếu không sẽ không nấu những món cay như vậy, nhưng nhìn thấy cô tươi cười vui vẻ như thế, thì trong lòng anh lại không đành lòng, được rồi, anh là đàn ông, cứ liều mình ăn những món siêu cấp cay này với người phụ nữ nhỏ bé này cũng chẳng sao.
Sau bữa cơm chiều
“Tôi muốn xem kênh này, mà xem nhiều tivi cũng không tốt đâu, mà làm sao anh cứ xem mãi cái kênh này vậy, không hay lắm đâu, tất cả đều là tin tức, một chút cũng không có gì hay.”
Tô Thiển Hạ giơ cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên rồi nói lớn, trong ngực thì ôm gối, ngồi ở trên ghế salon, tay phải của cô còn đang cầm cây tăm, trên bàn nước trước mặt còn bày hai đĩa trái cây, cũng chính là món trái cây tráng miệng sau bữa ăn.
“Đây là nhà tôi, tôi quyết định, nếu cô không vui thì có thể trở về căn nhà đối diện của cô, dù sao cũng gần như vậy.”
Anh vốn cũng không muốn giành TV với cô, chỉ là nhìn cô làm động tác bĩu môi, nên anh vô ý không muốn mà biến thành cố ý, chỉ là kênh cô muốn xem đều là phim truyền hình khiến anh buồn bực, phim truyền hình thì có mới lại mà xem chứ” Mà cô lại chăm chú xem giống như nó rất hấp dẫn vậy.
“Tôi chỉ muốn sống ở chỗ này, thế nào, muốn đuổi tôi đi sao, tôi không đi, tốt nhất là tôi đi về phòng xem, dù sao phòng ngủ của anh cũng có gắn tivi đẹp hơn, rõ ràng hơn cái tivi này. Hừ.”
Thiển Hạ nói xong thì lập tức mang dép bước lên trên lầu đi về phía phòng ngủ của anh, lỗ mũi khẽ hừ hừ, đồng thời cũng vểnh vểnh cái mông mới đi, nhìn động tác cô lúc tức giận khiến Tần Trác Luân rất buồn cười………
Thiển Hạ đi lên phòng ngủ trên lầu nhưng cũng không mở ti vi.
Cô nằm dựa vào đầu giường, nhìn toàn bộ gian phòng, mặc dù cũng có một đoạn thời gian anh không có trở lại nơi này, tuy nhiên đây vẫn là chỗ ở của anh.
Cô nhớ mùi của anh, cô ôm lấy một cái gối đầu rồi nhắm mắt lại cẩn thận ngửi tư vị của nó, trừ mùi vị thơm mát của ánh mặt trời bên ngoài, còn có một mùi vị nhàn nhạt giống như mùi của riêng anh vậy.
"Đang làm gì, ưa thích gối đầu của tôi như vậy? Vừa ôm vừa hôn, có phải đang nghĩ tới tôi hay không, nghĩ tới lời nói của tôi, trong khi bản thân tôi lại không ở chỗ này, không phải cô lấy gối đầu biến thành là tôi chứ?"
Tần Trác Luân bước lên lầu, thấy trong ngực cô đang ôm gối đầu của mình, đồng thời cũng thân cận với gối đầu của mình như vậy, khiến anh cũng có chút ghen tỵ với nó rồi.
"Người nào nói, ai nói là tôi nhớ anh lắm, tôi chỉ là nhớ nhung cái gối đầu thôi, đúng, chính là nhớ nhung gối đầu, thế nào, không được sao?"
Cô âm thầm le lưỡi một cái, mồ hôi lạnh cũng muốn nhỏ xuống, thế nào anh lại lên tới rồi, cô còn tưởng rằng anh vẫn ở dưới lầu xem tin tức đấy.
"Thật là làm cho người khác đau lòng, hiện tại thời gian vẫn còn sớm, tôi không ngủ được, không phải cô nghĩ tới tôi sao nhưng tôi nhớ cô."
Tần Trác Luân cũng lên giường nằm bên cạnh cô, vừa nói dứt lời thì cánh tay dài của anh đã duỗi một cái, kéo cô về phía anh khiến cô lập tức nhào cả người và gối té vào trong ngực anh.
"Anh làm gì thế, buồn cười quá đi, nếu thật nghĩ tới tôi vậy bên cạnh anh như thế nào lại có nhiều phụ nữ như vậy, ví như ngày đó ở trong phòng làm việc của anh tại sao lại xuất hiện người phụ nữ kia?"
Thời điểm đó cô rất đau lòng nên mới rời đi, cũng chính là vì thấy được một màn thân thiết giữa anh