
thủ thời gian điều tra chuyện này. Không có việc gì tốt nhất, nếu thật có chuyện gì, cũng sớm phòng bị tốt một chút." Lấy tính tình nhà ngụy khoa học của cô ấy mà nói, nếu không có chứng cớ gì để chứng minh, chỉ sợ là vô luận nói như thế nào cũng không thuyết phục được cô ấy.
"Ừ, cám ơn cậu." Trên mặt Lan Sơ rốt cuộc có nụ cười, cô nghĩ tìm đến Hồng Quyên, thật ra thì cũng có ý tứ này.
"Khách khí cái gì." Hồng Quyên véo véo gương mặt của Lan Sơ, thúc giục: "Uống nhanh đi, uống xong phải đi bệnh viện."
"Ừ." Lan Sơ không có lãng phí thời gian nữa, uống một hơi hết ly nước trái cây liền ngoan ngoãn đi bệnh viện làm kiểm tra đi. Nếu không phải là trong lòng cô có điều hoài nghi, sợ làm trễ nãi tìm đầu mối thời gian, cô tuyệt đối sẽ phải đi bệnh viện trước tiên.
Sau khi Hồng Quyên trở lại cảnh cục, quả thật tìm người đi điều tra chuyện của Lan Sơ trong thời gian ngắn, chuyện liên tiếp ba lần thiếu chút nữa gặp tai nạn xe cộ. Nhưng mà cô tra tới tra lui, như thế nào cũng tra không ra bất kỳ đầu mối hữu dụng hoặc là đáng giá hoài nghi. Vì vậy, cô liền yên tâm.
Nhưng vì để thuyết phục Lan Sơ, cô còn cố ý làm một phần báo cáo điều tra cặn kẽ để giao cho Lan Sơ. Lan Sơ nhìn xong báo cáo, tâm tình cuối cùng cũng từ từ thả lỏng.
Bảy giờ sáng, Đông Lý Lê Hân mới từ phòng ngủ xuống, chuẩn bị đến phòng ăn ăn điểm tâm. Liền nghe đến chuông cửa điên cuồng vang. Bởi vì có người giúp việc ở đây, hắn liền không có đi quan tâm người tới là ai.
Yên lặng đi vào phòng ăn, ở trước bàn ăn ngồi xuống. Cầm nĩa lên, đang chuẩn bị ăn. Chợt, một hồi thanh âm quen thuộc, dồn dập, nhưng ghê tởm tới cực điểm, từ xa đến gần truyền vào trong lỗ tai của hắn. Lúc hắn nghe thấy liền nắm chặt nĩa, hận không thể đem miệng đầu sỏ đắc tội làm ra trận thanh âm này để cho hắn ghê tởm đến muốn ói dán lại.
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân của ta —!"
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Hân Hân của ta, khủng khiếp thật, khủng khiếp quá —!"
Đông Lý Lê Hân lạnh lùng quay đầu lại, nhìn Uông Tĩnh Phong gần như là vọt vào phòng ăn. Cắn răng nghiến lợi nói: "Có rắm mau thả!"
"Tiểu Hân Hân, Tiểu Lan Lan ngày hôm qua xảy ra tai nạn xe cộ!" Uông Tĩnh Phong một bộ dáng vô cùng khẩn trương, mắt trừng lớn, còn cố làm vẻ vô tội liên tiếp nháy vài cái. Khiến Đông Lý Lê Hân thế nào cũng thấy ghê tởm.
"Tai nạn xe cộ?" Đông Lý Lê Hân nhíu lông mày. Người phụ nữ ngu ngốc kia nếu như thực ra tai nạn xe cộ, Uông Tĩnh Phong còn có thể vui vẻ như vậy sao? Bộ dáng hắn ở nơi này là lo lắng khẩn trương ư? Căn bản là vui mừng khi người gặp họa.
"Ừ, thiếu chút nữa, xảy ra ba lần tai nạn xe cộ." Uông Tĩnh Phong dùng sức gật đầu một cái, giơ lên ba ngón tay tiến tới trước mắt Đông Lý Lê Hân quơ quơ.
Đông Lý Lê Hân mày nhíu lại chặt hơn, người phụ nữ ngu ngốc này đến cùng là có bao nhiêu ngu ngốc mới có thể ở trong thời gian một ngày thiếu chút nữa xảy ra ba lần tai nạn xe cộ? Lại không có trí nhớ của người, trải qua lần đầu tiên sao cũng không đề cao cảnh giác. Ngu ngốc quả nhiên chính là ngu ngốc.
Uông Tĩnh Phong cười y chang hồ ly. "Tiểu Hân Hân a, Tiểu Lan Lan xảy ra nguy hiểm như vậy, nếu không, cậu lại đón cô ấy đến nơi này tốt lắm." Nếu mà Lan Sơ tiếp tục ở tại nhà Đông Lý Lê Hân, vậy ngày ngày hắn có thể có kịch vui để xem. Kể từ sau khi Lan Sơ rời đi, hắn thật lòng có chút cảm thấy tịch mịch. Giống như Đông Lý Lê Hân loại băng sơn vạn năm không đổi này, muốn xem trò đùa giỡn của hắn, không dễ dàng.
Đông Lý Lê Hân liếc xéo Uông Tĩnh Phong, khóe miệng giương lên, lạnh lùng cười một tiếng, âm thanh rét lạnh nói: "Cậu đã rảnh rỗi như vậy, vậy làm phiền cậu bây giờ đến nhà người phụ nữ ngu ngốc kia, cảnh cáo cô ta cẩn thận một chút, nếu như đứa bé xảy ra điều gì ngoài ý muốn, mình nhất định sẽ đem cô ta chôn theo!" Sở dĩ hắn không đối xử tệ với người phụ nữ ngu ngốc đó, hoàn toàn là chờ nhìn thấy mặt mũi đứa bé. Nếu đứa bé xảy ra chuyện gì không tốt, hắn không bảo đảm lúc ấy hắn sẽ không làm cho cô biến mất.
Nghe vậy, nhất thời toàn bộ lông măng của Uông Tĩnh Phong dựng đứng hết lên.
Để cho hắn đi cảnh cáo? Người này rõ ràng chính là muốn làm khó hắn. Hắn ôn hòa như vậy, một người thiện lương, làm sao làm được loại chuyện cảnh cáo như vậy?
Hơn nữa, Lan Sơ nhà ngụy khoa học này vừa thấy được hắn, sẽ không ngừng nghiên cứu gen hắn. Lại hối hận không có mượn mầm mống của hắn. Coi như hắn thật cảnh cáo, đoán chừng cũng sẽ không có tác dụng gì."Tiểu Hân Hân a, cậu. . . . . ."
Uông Tĩnh Phong vừa mới há miệng, Đông Lý Lê Hân lập tức không nhịn được hạ lệnh đuổi khách. "Cút!"
"Tiểu Hân Hân thật hung dữ, ô ô ô. . . . . ." Uông Tĩnh Phong chép miệng, bụm mặt, nức nở bỏ đi. Hắn thật đúng là ăn no rỗi việc không có chuyện làm. Sáng sớm hắn chạy tới trêu chọc khối băng sơn cứng cỏi Đông Lý Lê Hân làm cái gì? Sớm biết như thế, tại sao hắn không đợi đến sau khi Đông Lý Lê Hân đi công ty, sẽ đem sự việc này nói ra với cậu ta? Hắn là người ngu ngốc, hắn thật sự là người ngu ngốc.
Chỉ là bất đắc dĩ, Đông Lý Lê Hân đã ra lệnh. Nếu hắn dám không đến nhà cảnh cáo Lan Sơ, đoán chừng người bị xui