
duỗi một cái, ngăn trở Mẫn Huyên. Còn đoạt lấy bình sữa trong tay Mẫn Huyên. Sau đó, hắn vẻ mặt cưng chiều nói với bảo bối ở trong ngực: "Nini, uống nước nào, ba cho con ăn."
"Như vậy sẽ làm Nini bị sặc, đưa Nini cho tôi." Lan Sơ không thể nhịn được nữa, tức giận từ trong tay Đông Lí Lê Hân đoạt lại bình sữa, còn đem bảo bối ôm lấy. Tiếp đó, cô đi tới ven đường ngồi xuống một cái ghế. Để bảo bối nghiêng dựa vào trong ngực cô uống sữa.
Bảo bối cười mị mị ôm bình sữa, bẹp bẹp uống một hồi lâu.
Đông Lí Lê Hân cùng Mẫn Huyên canh giữ ở một bên, hai người yên lặng nhìn. Hai người chỉ lo chiếm đoạt bảo bối, tuy nhiên cũng bỏ quên thời điểm cho bảo bối ăn uống cái gì, mấu chốt là không thể đi động.
Lan Sơ vừa cho bảo bối uống sữa, vừa không khách khí cho Đông Lí Lê Hân cùng Mẫn Huyên mỗi người một cái liếc mắt. Hai người cũng không có kinh nghiệm gì, lại còn dám cùng cô tranh giành. Không biết xấu hổ sao? Nếu không phải là cô kịp thời cản lại, bảo bối không chừng sẽ bị sặc thành cái dạng gì. Coi như không có bị bị sặc, cũng nhất định sẽ uống không thoải mái.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
Chương 79.2
Lan Sơ vốn không muốn can thiệp đông chiến tranh giữa Mẫn Huyên và Đông Lí Lê Hân, nhưng lời mẹ cô nói, cô thật sự không thích nghe. Vì vậy, cô vô cùng dứt khoát liền nói ra."Anh và người giúp việc tranh cái gì? Lúc ăn cơm, đứa bé đương nhiên là giao cho người giúp việc chăm sóc. Nhanh ăn cơm đi, ăn xong chúng ta mang Nini đi chơi." Nếu Đông Lí Lê Hân là người ngoài, vậy Mẫn Huyên coi là cái gì? Đông Lí Lê Hân ít nhất còn là ba của con gái cô, mà Mẫn Huyên là cái gì? Nhưng mà chỉ đúng là một vị hàng xóm thật lâu trước đây thôi. (câu này quá hiểm >_
"Được." Đông Lí Lê Hân phối hợp gật đầu một cái, đem bảo bối trong ngực đưa cho Mẫn Huyên.
Nhưng là, mẹ Lan Sơ mất hứng. Lan Sơ cho dù ghét Mẫn Huyên đi chăng nữa, cũng không cần xuất khẩu đả thương người như vậy. "Lan Sơ, sao con không lễ phép như vậy? Tề Kỳ lúc nào thì thành người giúp việc rồi hả ?"
Lan Sơ không chút nào yếu thế, không khách khí hỏi ngược lại: "Nếu như mà cha ruột của con gái con cũng có thể coi như là người ngoài, vậy Tề Kỳ không phải người giúp việc vậy là cái gì? Chẳng lẽ mẹ già nên hồ đồ rồi sao? Ngay cả người nào là người ngoài cũng không phân rõ sao?"
Mẹ Lan Sơ không phản bác được, bị nghẹn một câu nói cũng không trả lời được.
Lan Sơ liều mạng, vừa tự mình anh, vừa không ngừng gắp thức ăn cho Đông Lí Lê Hân. Giống như là chỉ sợ mẹ cô và Mẫn Huyên nhìn không hiểu vậy, đối với Đông Lí Lê Hân muốn có nhiều ân cần thì có bấy nhiêu ân cần. Không phải là lấy lòng sao? Cô cũng không phải là không biết.
Mẹ Lan Sơ nhìn cắn răng nghiến lợi, chỉ là ngại vì Mẫn Huyên, bà không muốn tranh chấp với Lan Sơ. Đừng nhìn Lan Sơ giống như cả ngày lẫn đêm cũng vô tâm vô phế, tư tưởng so với người bình thường còn thông minh hơn. Ngày trước Mẫn Huyên cãi vả cùng Lan Sơ, bị thương tổn chỉ sẽ là Mẫn Huyên. Mà bà cũng không thể nào tranh luận thắng Lan Sơ.
Đến đây, bữa cơm tối này, bốn người cuối cùng cũng có thể an tĩnh bắt đầu ăn cơm rồi.
Lan Sơ ăn nhanh nhất, hai ba lần liền giải quyết hết hai chén cơm cùng một đống lớn món ăn. Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy tức giận, liền đem tức giận biến thành thực lực. Thả bụng, ăn một bữa lớn.
Đông Lí Lê Hân thật ra thì cũng không đói, hắn ăn không nhiều lắm. Cho nên, Lan Sơ mới vừa buông chén đũa xuống, hắn liền theo sát ăn xong rồi.
Đúng lúc này, Mẫn Huyên chợt ôm bảo bối đứng lên, không nói một lời hướng đi phòng ngủ.
Đông Lí Lê Hân nhanh chóng ngăn Mẫn Huyên lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tôi thay ta cho Nini." Mẫn Huyên khách khí cười cười, nói thật.
"Để tôi đổi đi, anh tiếp tục ăn cơm." Nói xong, Đông Lí Lê Hân cường ngạnh đem bảo bối ôm trở về trong lòng ngực mình. Quen cửa quen nẻo đi tới phòng ngủ Lan Sơ, chuẩn bị thay tã cho bảo bối.
Ánh mắt của Mẫn Huyên không khỏi tối sầm, hắn không nghĩ tới Đông Lí Lê Hân thế nhưng cũng sẽ thay tã. Đang muốn theo sau tìm một chút hư thật, rồi lại bị Lan Sơ ngăn lại. "Anh nhanh ăn cơm đi, đổi tã cho Nini xong, đoán chừng anh cũng không có khẩu vị ăn cơm."
Nghĩ đến kế hoạch Lan Sơ cơm nước xong sẽ mang bảo bối đi ra ngoài tản bộ, Mẫn Huyên lập tức trở về bàn cơm, tính toán trước khi Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân mang theo đứa bé ra cửa thì hắn cũng giải quyết xong cơm tối. Như vậy, hắn liền có lý do đi Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân cùng đi ra ngoài tản bộ. Hắn tuyệt không để cho Lan Sơ cùng Đông Lí Lê Hân có quá nhiều thời gian đơn độc chung đụng. Hơn nữa, bọn họ còn cùng có một cô con gái bảo bối đáng yêu như vậy .
Mẹ Lan Sơ như nhìn thấu ý tưởng của Mẫn Huyên, vội vàng gắp cho Mẫn Huyên một đống lớn món ăn. Ăn no xong, mới có hơi sức cùng tình địch chiến đấu. Mặc dù bà cũng không hiểu rõ Đông Lí Lê Hân, nhưng rất dễ nhận thấy, hắn một chút cũng khó đối phó. (sai lầm khi khinh địch, đừng đánh giá qua bề ngoài)
Thay xong tã cho bảo bối, lại sửa sang túi xách thật tốt. Lan Sơ để Đông Lí Lê Hân ôm bảo bối, cùng đi tản bộ.
Đã sớm chuẩn bị sẵn sàng Mẫn Huyên lập tức cùng