Polaroid
Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tổng Giám Đốc, Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323991

Bình chọn: 8.5.00/10/399 lượt.

tại sao mình lại xích lõa. Thân thể nằm ở trên sàn nhà, hơn nữa một bộ vị còn có một chút dấu vết ái muội đã rất khô.

Hắn yên lặng đứng lên, ở trong phòng qua lại quan sát mấy lần, tìm tới quần áo chính mình bị ném vứt bỏ ở một bên. Hắn lập tức nhặt lên quần áo của mình lật xem, ví tiền, điện thoại di động cùng cái chìa khóa không sai. Vì vậy, hắn thập phần khẳng định bỏ đi trong lòng một phỏng đoán. Hắn Đông Lý Lê Hân không có bị cướp, cũng không bị trói.

Như vậy liền chỉ còn lại có một loại khác, hắn như thế nào đều không nguyện ý thừa nhận khả năng, hắn bị cưởng gian rồi. Không sai, giá trị con người hắn vượt nghìn tỷ, đường đường là CEO của một trong tứ đại tập đoàn lại bị dùng thuốc rồi cưỡng gian. Mà không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, hắn thế nhưng hoàn toàn không biết mình bị người nào cho mê gian (dùng thuốc mê+cưỡng gian). Đối phương là nam hay nữ, là cao là lùn, là mập là gầy, hắn không chỉ không có một chút xíu trí nhớ, thậm chí ngay cả chút đầu mối cũng không có. Hắn chỉ là phỏng đoán chính có thể là bị mê gian rồi, trừ lần đó ra, hắn tựa như người ngu ngốc cái gì cũng không biết.

Càng nghĩ, hơi thở tàn ác trên người Đông Lý Lê Hân lại càng thêm mãnh liệt. Hắn dùng lực hít sâu, nghĩ bình phục lửa giận ở ngực thật giống như muốn phun ra. Sau đó, hắn nhanh chóng xỏ vào quần áo chính mình, liền mặt cũng không rửa, liền trực tiếp vọt ra khỏi khách sạn.

Ngăn lại một chiếc taxi, trở lại trong trí nhớ mình lần cuối cùng xuất hiện bãi đậu xe đó, quả nhiên Đông Lý Lê Hân không hề ngoài ý muốn tìm được xe của mình. Vậy mà, hắn cẩn thận kiểm tra nhiều lần, cũng không thể tìm trên xe được bất kỳ đầu mối.

Mở cửa xe, ngồi vào chỗ tài xế, Đông Lý Lê Hân cố đè xuống ngọn lửa trong lòng đang không ngừng nổi lên, gọi điện thoại cho trợ lý thân tín của hắn.

"Ơ, tôi tưởng là ai chứ, nguyên lai là lão tổng Hân Hân của tôi a." Điện thoại đầu kia phản ứng tương đối nhanh chóng, âm thanh chuông mới vang lên nửa tiếng, liền lập tức bị nghe rồi.

Đông Lý Lê Hân cũng không để ý tới lời mở đầu đối phương hiển nhiên đầy giễu cợt, âm thanh lạnh lùng trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh của hắn, "Nếu như cậu không phải muốn chết, trước mặt trời mọc ở ngày mai, đem hành tung tôi tối ngày hôm qua đến bây giờ điều tra rõ ràng, nếu không, cậu cũng đừng nghĩ thấy mặt trời ngày mai."

"A? Tiểu Hân Hân, cậu làm sao. . . . . ."

Nghe vậy, điện thoại đầu kia lập tức hô hét thảm thiết. Nhưng hắn buồn bã còn không có biểu đạt xong, Đông Lý Lê Hân liền tuyệt tình cúp điện thoại.

Đôi tay nắm chặt tay lái, nhìn trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, mặt của Đông Lý Lê Hân hoàn toàn tối đen.

Được, rất tốt, tốt vô cùng, lại dám mê gian Đông Lý Lê Hân hắn, nếu như hắn không bắt được kẻ liều mạng khốn kiếp tới tự tay bóp chết, vậy hắn Đông Lý Lê Hân tên sẽ viết đảo ngược!

Cắn răng nghiến lợi ở trong lòng phát thề, vì thế Đông Lý Lê Hân tốc độ nhanh nhất đi ô-tô rời đi bãi đậu xe. Hắn cảm giác trên người mình thật sự là quá bẩn rồi, hắn muốn đi về trước đem mình trong ngoài tắm rửa sạch. Sau đó, hắn muốn toàn lực ứng phó báo thù huyết nhục này.

Cách xa thành phố lớn phồn hoa ồn ào, vị trí ngoại thành, rừng rậm vòng quanh trên lưng núi. Có một tòa nhà đứng sừng sững, kiến trúc biệt thự vô cùng đơn giản vô cùng trong suốt, vườn hoa sáng ngời.

Bình minh mặt trời mọc chiếu rọi ở trong hồ bơi lộ thiên rộng rãi, đi qua mặt nước, khúc xạ thành từng đạo lân quang vàng óng ánh. Phản xạ lên biệt thự bên ngoài toàn thủy tinh, nhưng ở bên ngoài lại không có cách nào dòm ngó bên trong biệt thự, tản mát ra thành từng mảnh tia sáng chói mắt.

Bên trong nhà, đơn giản vô cùng trong đại sảnh gần như có chút trống trải vắng lạnh. Đông Lý Lê Hân mặc áo choàng tắm, nghiêng người dựa vào ghế sofa. Trong tay nắm thật chặt một văn kiện màu đen, hai hàng lông mày anh tuấn càng khép lại càng chặt, trên mu bàn tay gân xanh cũng dần dần nổi lên.

Hồi lâu, Đông Lý Lê Hân chợt quẳng kẹp văn kiện trong tay, lạnh giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

Uông Tĩnh Phong đang cố gắng uống cà phê thật tự nhiên lập tức buông xuống chén cà phê trong tay, nghiêm trang trả lời: "Khởi bẩm Hân Hân lão tổng, đây là báo cáo điều tra."

"Trống không hai chữ này là có ý gì?" Đông Lý Lê Hân thanh âm lạnh hơn, mơ hồ có dấu hiệu sắp nổi bão.

"Cũng không biết." Uông Tĩnh Phong trả lời tương đối dứt khoát, nói xong còn không sợ chết cười ngây ngô một tiếng. (điếc không sợ súng ^__^)

Nghe vậy, Đông Lý Lê Hân lạnh lùng cười một tiếng, hỏi: "Cậu còn nhớ rõ ngày hôm qua tôi đã nói với cậu như thế nào sao?” Rất tốt, thời gian một buổi tối thậm chí ngay cả cái rắm cũng không có điều tra ra được. Xem ra, tựa hồ hắn nên thay đổi phụ tá.

"Nhớ, tại sao có thể không nhớ rõ, Tiểu Hân Hân uy hiếp người ta, người ta rất sợ đó." Uông Tĩnh Phong vô cùng buồn bã hướng Đông Lý Lê Hân đá lông nheo, không hề đem Đông Lý Lê Hận rõ ràng đang tức giận để ở trong mắt. (ha ha. Mẹ ơi! Tiểu Hân Hân. Chết mất. Anh Phong hài thật)

Đông Lý Lê Hân ánh mắt cực âm hàn nhìn Uông Tĩnh Phong, trên trán gân xanh đều đã nổi lên.