
ở bên cạnh Lạc Tư. Anh cũng biết, trẻ con rất ham chơi, ở bên nó một hồi , em liền cảm thấy mệt mỏi.” – Thiên Tuệ cười nói.
"Nói cũng phải." – Anh tin tưởng cô thật sự đem toàn bộ tinh thần của mình đặt lên người Lạc Tư, cũng không phải là giả vờ. Anh biết một vài người thường chỉ nói ngoài miệng mà thôi, trên thực tế thì luôn đem đứa bé cho bảo mẫu, giống như mẹ anh chẳng hạn.
Trầm mặc một lúc lâu, hai người bọn họ đột nhiên đồng thời mở miệng, sau đó không nhịn được bèn nhìn nhau cười.
“ Em muốn nói gì?” – Tư Bì Nhĩ cười hỏi.
“ Không có gì, chỉ là em muốn hỏi, mấy năm nay anh có khoẻ không?” – Mặc dù chuyện của anh cô đều xem trên báo nhưng cô muốn biết rõ hơn, anh nói về chính mình như thế nào?
“ Không khác so với em, Lạc Tư chiếm đi chú ý của em, còn anh thì phần lớn đều làm việc.” – Tư Bì Nhĩ nhún vai nói.
"A! Vậy lần này anh tới Đài Loan định ở lại bao lâu?” – Câu trả lời của anh khiến cho cô có chút thất vọng những cũng không có hỏi thêm.
"Thành thật mà nói, hiện tại anh vốn là phải ở Nhật Bản, không nghĩ tới gặp được em, cho nên đem công việc kéo dài đến mấy ngày.” – Tư Bì Nhĩ bình tĩnh nhìn nàng.
"A!"- Cô cúi đầu tránh ánh mắt của anh, ánh mắt của anh khiến cho cô có chút không thoải mái.
"Mấy năm không thấy, em lại sợ anh sao?” – Tư Bì Nhĩ đột nhiên mở miệng nói.
"Không có a! Em đâu có sợ anh!” – Thiên Tuệ lắc đầu rồi ngẩng đầu lên. Bộ dáng khẩn trương của cô khiến cho anh buồn cười.
"Nói cho anh biết, năm ấy sao lại đến Italy?”- Tư Bì Nhĩ lại hỏi
“ Đi Italy là vì muốn thưởng cho chính mình sau khi tốt nghiệp, chỉ là không nghĩ tới…………..” – Gặp được anh. Mấy chữ cuối cùng, cô ngậm trong miệng cũng không nói ra ngoài.
Tư Bì Nhĩ suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói:
“ Thiên Tuệ, em còn thích anh không?”
Câu hỏi của anh khiến cho Thiên Tuệ hít phải hít một hơi, khuôn mặt cũng trở nên đỏ hơn.
“ Thiên Tuệ…………..”
"Thật xin lỗi, em muốn đưa Lạc Tư về!” – Không thể nói dối cũng không thể thừa nhận, Thiên Tuệ không còn cách nào khác liền tìm lí do để rời đi.
Phản ứng kinh hoảng của Thiên Tuệ khiến cho Tư Bì Nhĩ hiểu được tâm tư của cô, anh vội vã ngăn đường đi của cô:
“ Thiên Tuệ, gả cho anh” – Lời này vừa thốt ra, anh mới phái hiện, thì ra anh là muốn kết hôn với cô. Anh không thể lí giải tại sao mình lại như vậy?
"Cái gì ?" – Thiên Tuệ ngẩn người.
Trước đó là “ Thích anh không” đã khiến cho cô giật mình, bây giờ lại “ Gả cho anh” , thật sự là khiến cho cô cảm thấy sợ hãi.
"Thiên Tuệ , gả cho ta." - Trong giọng nói của anh ý cưỡng bức, không cho cô cự tuyệt.
Cô thật sự không có nghe lầm, anh thật muốn cô gả cho anh!
Thiên Tuệ hơi hé miệng nhưng cũng không biết trả lời thế nào.
Nhìn vẻ mặt cô bị hù doạ, Tư Bì Nhĩ không nhịn được liền cúi xuống hôn cô.
A! Cô trừng lớn mắt, nhìn khuôn mắt phóng đại của anh,cảm giác trên môi rất chân thực , tình huống này là sao?
Anh đang hôn cô!
"Thiên Tuệ , gả cho ta." – Môi của cô giống như ngày ấy, thật mềm mại, ngọt ngảo. Tư Bì Nhĩ rời đi , cánh môi đã ửng đỏ, cũng không ngại lặp lại lời nói một lần nữa.
“ Em………..” – Cô vừa mới mở miệng, đã bị cắt ngang
“ Thiên Tuệ, Lạc Tư cần có ba.”
Bởi vì câu nói này, Thiên Tuệ liền phát hiện ra một hiện thực.
Đúng ! Lạc Tư cần ba mà Tư Bì Nhĩ cũng có quyền ở chung với con trai, cho nên anh mới cưới cô, bởi vì cô là mẹ của Lạc Tư. Cô nhắm mắt, trái tim bỗng dưng đau đớn.
Người cô yêu không cô, lại muốn kết hôn với cô, trên đời này còn có chuyện nào buồn hơn chuyện này?
“ Thiên Tuệ?” – Trên ban công mờ tối, Tư Bì Nhĩ chú ý tới sắc mặt tái nhợt của cô.
"Em đồng ý gả cho anh." - Chậm rãi mở mắt ra, Thiên Tuệ hít sâu một cái, gật đầu đồng ý.
"Thật tốt quá!" - Mục đích đạt thành, Tư Bì Nhĩ cười.
"Em muốn mang Lạc Tư về nhà." – Thiên Tuệ rời khỏi ban công, cô không muốn nhìn ánh mắt của anh. Giờ khắc này, cô thật sự cảm thấy đau.
“ Anh đưa em về.”
Cuối cùng, Tư Bì Nhĩ ôm Lạc tư đang ngủ say về nhà. Ngồi trong xe, Thiên Tuệ trầm mặc nhìn ngoài cửa sổ ,cho đến khi về đến cửa nhà, cô mới ôm Lạc Tư rồi mở miệng nói:
“ Chuyện này em sẽ nói với ba mẹ, ngày mai nếu được thì anh hãy đến nhà em!”
“ Anh biết rồi.”
Thiên Tuệ từ trước đến giờ chưa bao giờ về muộn, bây giờ lại khiến cho người nhà đợi mòn cả mắt. Vì vậy khi thấy Thiên Tuệ ôm Lạc Tư, ông liền vội vàng đứng dậy đi lại ôm đứa bé, mà mẹ của cô lúc này cũng ở phía sau.
“ Sao trễ như vậy mới về? Các con đi đâu vậy?” – Bà dùng ánh mắt ra hiệu bảo chồng mình ôm đứa bé vào phòng, sau đó kéo tay con gái đến sô pha ngồi xuống.
“ Mẹ, đợi ba xuống đã. Con có chuyện muốn nói cho ba mẹ biết!”
"Được rồi!" – Nhìn bộ dáng thận trọng của con gái, lòng bà lại dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nhưng lại nói không ra lời.
“ Sao vậy? “ – Ông vừa bước ra khỏi phòng liền thấy phòng khách yên tĩnh lạ thường, liền đi tới ngồi xuống đối mặt với hai mẹ con, cũng không nói gì.
“ Ba, con có chuyện muốn nói với ba mẹ.”
"Chuyện gì? Nhìn bộ dáng con thật nghiêm túc.” – Ông cùng vợ ngồi chung một chỗ cười cười nói
“ Ba , mẹ, hôm nay con đã gặp ba của Lạc Tư.” – Thiên Tuệ k