Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tổng Giám Đốc Cấp Trên Out

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326464

Bình chọn: 8.00/10/646 lượt.

e gò má nóng bỏng của mình, kinh ngạc không thốt lên lời.

Mà Hạ Hải Dụ nhìn tay phải mình run run, lệ rơi đầy mặt, xoay người chạy đi.

"Hải Dụ!" Thần Dật muốn đuổi theo, lại bị Đường Húc Nghiêu ngăn trở trước mặt.

Thần Dật không thể nhịn hơn nữa, phất tay đấm một quyền hướng lên trên mặt của Đường Húc Nghiêu, mà Đường Húc Nghiêu nhanh chóng phản kháng, bén nhọn lui về sau một bước, quả đấm kia đã mất đi hơn nửa sức lực nhưng lại khơi lên tức giận của mình gia tăng gấp mấy lền, trở tay cho Thần Dật một quả đấm.

Hai người đánh nhau, một cái so với một cái hung ác, như muốn đem toàn bộ sức lực của mình diệt trừ đối phương, cho đến cả hai sưng mặt sưng mũi, cho đến cả hai sức cùng lực kiệt.

Đường Húc Nghiêu ngồi dưới đất, không vội vã, giơ tay lên dùng tay áo lau vết máu khóe miệng máu, nhặt điện thoại bị rơi xuống đất, nhấn số điện thoại của cô.

"Xin lỗi quý khách, số điện thoại bạn gọi hiện đang đã tắt máy . . . . ."



Tại sao không ngất đi?

Tại sao để cho anh ta nói những lời xấu xa nhục mạ đó?

Tại sao? Tại sao?

Hạ Hải Dụ khóc chạy về phòng trọ, ngã quỵ trên giường, nước mắt đau lòng thấm đẫm vỏ gối.

Có phải cô đã làm sai, có phải từ lúc đầu không nên tìm đến Đường Húc Nghiêu hay không, không nên đáp ứng anh ta dùng thân thể của mình để trao đổi, nhưng cô sao có thể trơ mắt nhìn Hải Tinh chết được?

Cô không làm sai!

Cô nên chịu đựng tất cả những nhục nhã ấy!

Nhưng vì sao vẫn cẩm thấy uất ức, tim còn là đau thế này?

Cô là ai, luôn luôn kiên cường, vô cùng dũng cảm, tại sao lúc này lại không chịu nổi, tại sao phải khóc nhiều đến thế?

Dù sao đó cũng là sự thật, Đường Húc Nghiêu muốn nói cứ để anh ta nói, tại sao cô lại quan tâm?

Không, không cần quan tâm, quên đi, quên hết tất cả, quên hết tất cả!

Cắn môi, nước mắt giàn giụa, nhưng quật cường không chịu phát ra một chút âm thanh, cô không muốn bị sát vách nghe được, không muốn bị bất luận kẻ nào nghe thấy.

Cô khổ sở cùng đau đớn, cho tới bây giờ đều là một mình gánh chịu, lần này cũng giống vậy!

Thời gian không biết đã qua bao lâu, cửa phòng chợt truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ, Vân Tiểu Tiểu từ từ đẩy cửa phòng cô ra, chiu đầu vào, quan tâm hỏi, "Hải Dụ. . . . . . Cậu khá hơn chưa ..."

Nghe tiếng nói, Hạ Hải Dụ run lên bần bật, bị phát hiện!

Vân Tiểu Tiểu lẳng lặng đứng tại cửa ra vào một lúc, mới chậm rãi đi vào, "Hải Dụ, tâm tình không tốt sao, có phải đã xảy ra chuyện gì?"

"Không có. Cái gì cũng không xảy ra." Hạ Hải Dụ lắc đầu một cái, vội vàng lau khô nước mắt, cũng cố gắng nặn ra nụ cười, đem tâm sự giấu kỹ.

Tiểu Tiểu rất quan tâm cô, nhưng là cô không biết làm thế nào để nói ra việc này với Tiểu Tiểu, thật. . . khó có thể mở miệng.

"Hải Dụ. . . . . ." Vân Tiểu Tiểu kéo cánh tay Hạ Hải Dụ, nhẹ nhàng lung lay mấy cái, "Hải Dụ, có tâm sự cứ nói ra nhé, mình sẽ chia sẻ với cậu! Chị em tốt đều như vậy! Cậu nói đi, nếu không mình sẽ cho là cậu không coi mình là bạn bè!"

"Tiểu Tiểu, cậu luôn là bạn tốt của tớ, thật thật. . .Nhưng là…" Hạ Hải Dụ cúi đầu, không biết làm sao.

"Thật không thể nói?"

Lắc đầu.

Vân Tiểu Tiểu trầm mặc một hồi, đột nhiên dùng sức ôm lấy cô, "Hải Dụ, mình biết rõ cách làm người của cậu, cậu nhất định có lời khó nói! Không sao hết, cậu không muốn nói thì không phải nói, trước hết xem xem bản thân cậu có thể giải quyết vấn đề hay không, nếu có thể giải quyết thì không còn gì tốt hơn, nếu là không thể, trở lại nói với mình, mình nhất định giúp cậu! Mặc dù mình cũng không có năng lực gì, sinh hoạt hàng ngày còn cần cậu chăm sóc, nhưng mà mình nhất định sẽ cố gắng hết mình!"

Hạ Hải Dụ nghe những lời nói của Vân Tiểu Tiểu, trái tim cảm động vô hạn, Tiểu Tiểu thật tốt, ở nơi đất khách quê người này, cô may mắn mới có được một người bạn cùng phòng tốt như vậy!

Hốc mắt, kìm không được đỏ lên, nước mắt, lại không khống chế được rơi xuống .

"Hải Dụ…làm sao cậu lại khóc nữa hả…"

Vân Tiểu Tiểu bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, "Hải Dụ, thế nào, có phải mình nói sai hay không, cậu đừng khóc nữa!"

Cô ấy vội vã cầm khăn giấy lau nước mắt giúp Hạ Hải Dụ, nhưng cô càng lau nước mắt càng nhiều, "Hải Dụ, không cần khóc suốt như vậy, rốt cuộc cậu làm sao?"

Hạ Hải Dụ vừa khóc, vừa dùng sức lắc đầu.

Vân Tiểu Tiểu lo lắng không, mặc dù trước kia cô bị người nhà bảo hộ rất khá, nhưng là cũng không vô dụng thế này, chẳng những không an ủi thành công, còn khiến bạn tốt khóc ngày càng nhiều!

"Hải Dụ…" Vân Tiểu Tiểu cũng khóc.

Hạ Hải Dụ cũng gắng sức ôm lấy Vân Tiểu Tiểu, nước mắt ẩn nhẫn cũng thu lại không được nữa, "Oa" được một tiếng, khóc lớn ra ngoài.

"Tiểu Tiểu, cám ơn cậu!"

"Không, không cần khách khí, mình cũng không làm được gì cho cậu cả!"

Vân Tiểu Tiểu mịt mờ, nhưng cô không biết rằng, đối với Hạ Hải Dụ, mấy câu cô vừa nói kia đã là an ủi tốt nhất, sưởi ấm lòng cô.

◎◎◎

Reng reng. . . . .

Reng reng.. . . . . .

Điện thoại trên bàn trà vang lên.

Vân Tiểu Tiểu vội chạy đi nghe điện thoại, " Xin chào, ai đó. . . . . . Lại là anh . . . . . . Hải Dụ . . . Nhưng là. . . . . . Được rồi, vậy lát nữa cậu tớ


Disneyland 1972 Love the old s